Home » Cổ truyền, Tiêu Điểm, Văn hóa » Trái lời Vua cha, đem quân tiến đánh Đại Việt gây nên nỗi hổ thẹn không thể gột xóa

Dù vua Minh Thái Tổ đã soạn “Hoàng Minh Tổ huấncăn dặn con cháu, nhưng vua Minh sau này vẫn không nghe lời đem quân tiến đánh Đánh Đại Việt, để lại một vết dơ hổ thẹn trong lịch sử

Vua Minh chèn ép Đại Việt

Vào cuối thời kỳ nhà Trần, Triều đình suy yếu, Hồ Qúy Ly chuyên quyền, vua Minh Thái Tổ theo dõi tình hình Đạ Việt nhằm cân nhắc việc tiến quân.

Năm 1377 vua Trần Duệ Tông đưa 12 vạn quân tiến đánh Chiêm Thành, nhưng do không nghe lời Đại tướng quân Đỗ Lễ khiến quân nhà Trần đại bại, vua Trần Duệ Tông cũng bị bỏ mạng tại kinh thành nước Chiêm.

Được tin vua Minh Thái Tổ có ý tiến đánh Đại Việt. Tuy nhiên Thượng Hoàng Trần Nghệ Tông đã nhanh chóng lập con trai thứ của Duệ Tông lên ngôi Vua, hiệu là Phế Đế, Triều đình lại ổn định.

Tranh vẽ Minh Thái Tổ. (Ảnh từ wikipedia.org) Bạn đang sao chép nội dung của Trí Thức VN. Nếu là cá nhân sử dụng, vui lòng ghi rõ nguồn trithucvn.org. Nếu là website, kênh truyền thông, vui lòng chỉ sử dụng nội dung khi có sự cho phép của Trí Thức VN.

Tranh vẽ Minh Thái Tổ. (Ảnh từ wikipedia.org)

Biết Minh Thái Tổ có ý đánh Đại Việt, Thái sư Lý Thiện Trường can rằng: Em chết vì nạn nước mà anh lập con của em lên. Xem việc người như vậy, thì có thể biết được mệnh trời”. Vua Minh Thái Tổ nghe theo chưa vội đánh Đại Việt.

Sau đó nhà Trn ngày càng suy yếu, Hồ Qúy Ly thao túng Triều đình, nhưng vua Minh Thái Tổ nhận thấy còn nhiều việc phải đối phó nên không có ý định đánh Đại Việt, mà chỉ hù dọa chèn ép, yêu cầu cống nạp cao nhưng vẫn nm trong khả năng đáp ứng của nhà Trần như:

Tháng 9 năm 1384 nhà Minh yêu cầu phải cung cấp lương thực cho quân Minh đang ở Vân Nam.

Tháng 3 năm 1385 yêu cầu Dại Việt phải nộp 20 tăng nhân (nhà sư).

Tháng 2 năm 1386 nhà Minh lại đòi phải nộp các loại cây ăn quả quý, cấp 50 thới voi để đánh Chiêm Thành.

Tháng 6 năm 1395 quân Minh tiến đánh quân phản loạn ở Quảng Tây, yêu cầu Đại Việt phải cung cấp 5 vạn quân, 50 vạn thạch lương, 50 thớt voi . Về yêu cầu này nhà Trần chỉ nộp lương thực, quân Minh yêu cầu phải nộp tiếp tăng nhân, thanh niên và phụ nữ phục vụ chiến trường.

Hoàng Minh Tổ huấncăn dặn con cháu đời sau

Năm 1395 thấy sức khỏe của mình suy yếu, biết không còn sống được lâu nữa, vua Minh Thái Tổ bắt đầu viết “Hoàng Minh Tổ huấn” nhm căn dặn các đời vua Minh sau này.

1398 vua Minh Thái Tổ qua đời, trước khi mất Vua để lại “Hoàng Minh Thái Tổ” và yêu cầu con cháu cùng các công thần phải tuân thủ “phép tắc của tổ tông”, nhấn mạnh rằng kẻ nào sửa đổi điều t tông đặt ra thì giết không tha.

Trong “Hoàng Minh Tổ Huấnnhấn mạnh rằng không nên cậy giàu mạnh mà tham chiến công, tiến đánh các quốc gia láng giềng, tập trung chủ việc phòng thủ ở phía bắc. Cụ thể:

Những nước Tứ Di đều núi ngăn biển cách, lánh tại một góc, lấy được đất họ không đủ để cung cấp, thu được dân họ không đủ để sai khiến. Nếu họ không tự biết suy xét mà đến gây nhiễu biên giới thượng quốc thì đấy là điều không may. Nhưng bên ấy không làm hại Trung Quốc mà ta lại dấy binh đi đánh họ thì cũng là điều không may vậy. Trẫm sợ con cháu đời sau cậy vào sự giàu mạnh mà tham chiến công một thời, vô cớ dấy binh dẫn đến tổn hại mạng người, hãy nhớ kĩ là không được làm như vậy! Nhưng người Hồ – Nhung kề biên giới phía tây bắc, liền tiếp lẫn nhau, nhiều đời tranh chiến, thì phải chọn tướng rèn binh, lúc nào cũng nên phòng giữ cẩn thận. Nay đề tên những nước Di không được đánh, xếp đặt ở sau đây:

Phía đông bắc: Nước Triều Tiên.

Phía chính đông lệch bắc: Nước Nhật Bản.

Phía chính nam lệch đông: Nước Đại Lưu Cầu , Nước Tiểu Lưu Cầu (2 nước này thuộc Okinawa).

Phía tây nam: Nước An Nam (tức Đại Việt), Nước Chân Lạp (Campuchia ngày nay), Nước Xiêm La (Thái Lan ngày nay), Nước Chiêm Thành (Việt Nam ngày nay), Nước Tô Môn Đáp Lạt (Sumatra), Nước Tây Dương, Nước Trảo Oa (Indonesia ngày nay), Nước Bồn Hanh, Nước Bạch Hoa, Nước Tam Phật Tề (Srivijaya), Nước Bột Nê (Borneo)”

Theo “Hoàng Minh Tổ huấn” thì Đại Việt nằm trong danh sách không nên đánh bởi “lấy được đất họ không đủ để cung cấp, thu được dân họ không đủ để sai khiến”. Thế nhưng đến đời vua Minh Thành Tổ đã không nghe lời căn dn cha mình đưa quân tiến đánh Đại Việt.

Minh Thành Tổ Chu Đệ. (Ảnh từ motthegioi.vn)

Minh Thành Tổ Chu Đệ. (Ảnh từ motthegioi.vn)

Không nghe lời Vua cha, đưa quân xâm chiếm Đại Việt

Kết quả quân Minh đánh thắng nhà Hồ, thực hiện chính sách cai tr rất tàn ác, thế nhưng quân Minh chưa bao giờ thực sự chiếm trọn Đại Việt vì các cuộc khởi nghĩa nổ ra khắp nơi, khiến quan quân phải vất vả chống trả.

Dù cai trị và cướp bóc trắng trợn, nhưng quân Minh cai trị Đại Việt luôn không có đủ lương thực bởi sự phản kháng của người dân, lương thực phải chuyển từ Minh sang tập kết ở bến Vân Đồn nhằm chi viện cho quân Minh đàn áp các cuộc khởi nghĩa.

Năm 1407 quân Minh đánh thắng nhà Hồ thì từ đó phải liên tục chng đỡ và đàn áp các cuộc khỡi nghĩa của nhà Hậu Trần và dân chúng khắp các nơi, không khi nào được ngơi nghỉ, hao tốn rất nhiều binh tướng và của cải.

Cuối cùng cuộc khởi nghĩa Lam Sơn đã tập hợp được các cuộc khởi nghĩa khác, tạo thành sức mạnh to lớn đánh bại hoàn toàn quân Minh và năm 1427.

Quân Minh. (Ảnh từ motthegioi.vn)

Quân Minh. (Ảnh từ motthegioi.vn)

Kết quả là nỗi hổ thẹn, một vết dơ lịch sử không thể gột xóa

Đại bại, 10 vạn quân Minh bị vây trong thành phải đầu hàng. Dù đội quân này đã gây rt nhiều tội ác với người Việt, nhiều thủ lĩnh nghĩa quân Lam Sơn đều có thù nhà vi quân Minh, thế nhưng nghĩa quân Lam Sơn lấy đại nghĩa tha chết cho toàn bộ 10 vạn quân Minh , lại cho sửa đường xá, cấp 500 thuyền, 2 vạn ngựa cùng lương thực đầy đủ cho đội quân này v nước, điều này chỉ xảy ra ở Đại Việt.

Ngày Ngày 22 tháng 11 năm đinh mùi (1427) diễn ra hội thề Đông Quan lịch sử. Vương Thông đại diện cho các tướng sĩ quân Minh đọc “bài văn hội thề” thề rằng sẽ ngừng chiến mà rút quân về nước, việc rút quân về nước sẽ hoàn tất trong vòng 5 tháng, trên đường rút về không thực hiện việc cướp bóc sách nhiễu dân chúng, không tái diễn xâm lược Giao Chỉ.

Kết thúc hội thề quân Minh xấu hổ tuyên thệ không bao giờ xâm phạm Giao Chỉ. Đội quân được gọi là “thiên triều” ấy chỉ có thể cảm kích, “hổ thẹn đến rơi nước mắt”, thua trận phải tâm phục khẩu phục sau này không còn có ý tưởng dòm ngó nước nam.

Việc làm của nghĩa quân Lam Sơn khiến đội quân “thiên triều” vừa hổ thẹn lại cảm động trước tấm lòng đại nghĩa: Tất cả đều tới dinh Bồ Đề lạy tạ mà về. Bọn Phương Chính vừa xúc động vừa hổ thẹn đến rơi nước mắt. (Đại Việt Sử ký Toàn thư).

Sự việc hổ thẹn này được mô tả trong “Minh sử kỷ sự bản mạt”như sau: Vương Thông lực yếu mà phải xin hoà, Liễu Thăng lại sang rồi bị thua chết. Sau đó lại xuống chiếu sai sứ sang giao hảo và rút quân về, nhục nhã thực bằng Tân, Trịnh hội thề dưới chân thành, hổ thẹn ngang với Kính Đường cắt đất giảng hoà vậy”.

Từ đó trở đi nhà Minh không bao giờ còn dám tiến đánh Đại Việt nữa. trước đó vua Minh Thái Tổ đã cẩn thận dặn dò con cháu cùng Triều đình, nhưng vua Minh Thành Tổ không nghe lời cha mình, vẫn đem quân đánh Đại Việt nên mới gặp phải nỗi hổ thẹn này, để lại vết nhơ trong lịch sử.

Trần Hưng

Theo trithucvn.org

 

Chuyên đề:

Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!

Ý kiến bạn đọc