Home » Cổ truyền, Văn hóa » Hailibu, người thợ săn tốt bụng
Ảnh minh họa (photobucket.com)

Ảnh minh họa (photobucket.com)

Trên đồng cỏ Mông Cổ, có một người thợ săn tốt bụng tên là Hailibu. Sau mỗi buổi đi săn, anh thường chia thịt cho dân làng và chỉ giữ lại một phần nhỏ cho mình. Sự quan tâm của anh dành cho mọi người khiến cho dân làng rất kính trọng anh.

Một hôm, khi đang đi săn trong rừng, Hailibu nghe thấy tiếng khóc nức nở từ trên trời. Nhìn lên, anh thấy một loài vật nhỏ đang bị một con kền kền khát máu bắt. Anh nhanh chóng nhắm cung tên vào con dã thú. Bị trúng tên, con kền kền thả con mồi ra.

Hailibu nhìn sinh vật kỳ lạ có mình rắn, và nói, “Con vật bé nhỏ, về nhà mau đi.” Con vật trả lời, “Người thợ săn đáng kính, anh đã cứu em, em rất biết ơn anh. Em là con gái Long Vương, và em chắc chắn rằng cha em sẽ tạ ơn anh hậu hĩnh. Có rất nhiều báu vật anh có thể chọn. Nếu anh không thích cái gì, anh có thể hỏi xin ông viên đá quý ông ngậm trong miệng. Bất kỳ ai ngậm hòn đá này trong miệng có thể hiểu được ngôn ngữ của tất cả các loài vật.”

Anh thợ săn Hailibu chẳng có hứng thú với bất cứ báu vật nào, nhưng có thể hiểu tiếng nói của tất cả các loài vật thật hấp dẫn đối với anh. Anh hỏi con gái Long Vương, “Có thật là có hòn đá quý giá như vậy không?” Cô gái trả lời, “Vâng. Nhưng bất cứ điều gì anh nghe được từ các loài vật, anh phải giữ nó cho riêng mình. Nếu anh nói cho mọi người biết, anh sẽ biến thành đá.”

Long nữ đưa anh đến bờ biển. Khi họ đi xuống biển, nước rẽ sang hai bên, vì thế mà Hailibu có thể đi như trên đường lớn. Chẳng mấy chốc, một cung điện nguy nga hiện ra, đó là nơi Long Vương sinh sống.

Long Vương rất vui mừng khi biết rằng Hailibu đã cứu con gái mình, và mời anh lấy bất cứ báu vật nào anh muốn trong cung điện. Sau một hồi trầm ngâm, Hailibu trả lời, “Nếu ngài muốn tặng tôi một món quà, tôi có thể xin ngài viên đá quý ngài đang ngậm trong miệng được không?”

Long Vương cúi đầu xuống, suy nghĩ một lúc. Sau đó, ngài lấy viên đá từ miệng ra đưa cho Hailibu.

Trước khi đi, con gái Long Vương nhắc đi nhắc lại với Hailibu, “Người thợ săn đáng kính, xin hãy nhớ đừng nói cho bất kỳ ai những điều mà các loài vật nói. Nếu không, anh sẽ biến thành đá ngay tức khắc.”

Ngậm viên đá trong miệng, Hailibu càng vui thú với việc săn bắn trong rừng. Anh có thể hiểu được tiếng nói của tất cả chim muông, và biết săn con gì ở đâu trên núi. Anh cũng săn được nhiều thịt hơn và cho dân làng nhiều hơn.

Năm tháng trôi đi thật nhanh.

Một hôm, ở trong rừng, anh nghe thấy một đàn chim đang tranh luận về một việc gì rất cấp bách. Anh chú ý lắng nghe. Con chim đầu đàn nói, “Chúng ta phải nhanh chóng rời đi nơi khác. Đêm nay, núi sẽ lở và lũ sẽ làm ngập toàn bộ vùng này. Nhiều người sẽ chết.”

Hailibu bàng hoàng khi nghe thấy điều này. Anh vội vã chạy về nhà và kể hết với dân làng, ‘Chúng ta phải rời đi đâu đó ngay; chúng ta không thể ở đây được nữa!” Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, “Chúng ta đang sống ở đây rất tốt; sao phải chuyển đi?” Hailibu vẫn cứ nhắc lại những lời đó, nhưng không ai nghe cả. Mắt đẫm lệ, anh khẩn khoản, “Xin hãy nghe tôi—Tôi có thể thề rằng những lời tôi nói đều là sự thật. Xin hãy tin tôi, chúng ta phải đi ngay bây giờ; nếu không thì muộn mất.”

Một người lớn tuổi cố gắng làm Hailibu dịu lại, “Con là một chàng trai tốt và con chưa bao giờ nói dối. Chúng ra đã sống ở đây từ đời này qua đời khác nhưng giờ tại sao con lại bảo chúng ta chuyển đi. Con phải nói cho chúng ta biết tại sao; di chuyển đâu phải chuyện dễ.”

Hailibu thấy không có cách nào khác để cứu dân làng. Đột nhiên anh cảm thấy rất bình tĩnh. Trấn tĩnh lại cho nghiêm chỉnh, anh nói với dân làng, “Đêm nay, núi sẽ lở và sẽ có một trận lụt lớn nhấn chìm vùng đất này. Mọi người thấy không, chim chóc đã bay đi rồi.” Sau đó, anh thuật lại câu chuyện anh có được hòn đá thần như thế nào, anh có thể hiểu chim muông nói nhưng phải giữ bí mật những gì anh nghe được, nếu không anh sẽ biến thành một tảng đá, và cuối cùng, là lời những con chim nói về việc bay đi khỏi vùng đất mà thảm họa đang đến gần.

Khi anh kể lại câu chuyện, thân dưới của anh, từ bàn chân, dần dần biến thành đá. Khi anh kể hết câu chuyện, anh hoàn toàn hóa thành một tảng đá.

Dân làng rời đi trong nước mắt và sự kinh hoàng. Họ khóc thảm thiết, ước gì họ đã nghe Hailibu sớm hơn. Mang theo những vật dụng cần thiết và gia súc, dân làng, cùng với người già, trẻ nhỏ, đi đến một vùng đất xa xôi. Họ tiếp tục đi ban đêm, khi mây dày đặc bất chợt kéo đến bao phủ bầu trời và gió bắt đầu thét gào. Chẳng mấy chốc, trời mưa như trút nước. Ở hướng ngôi làng, họ nghe một tiếng gầm vang như sấm vì núi lở…

Đã trải qua biết bao thế hệ. Người ta nói rằng những người dân làng về sau vẫn còn nhớ mãi người thợ săn tốt bụng Hailibu và nói về chuyện đi tìm tảng đá đó.

Nguồn: Câu chuyện này dựa theo truyện cổ tích Mông Cổ

Đăng bởi: Grace Mann
(Theo Sound Of Hope)


Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!

Ý kiến bạn đọc