Home » Chia sẻ, Truyện ngắn » Ấy ơi!
” Ấy ơi, ấy tên gì vậy? Ấy học ngành gì? Cho tớ làm quen được không zạ? ^^ ! ”

” Sao ấy lại muốn làm quen với tui? Không lẽ tui dễ xương vậy sao? He he.”

” Xì, ấy không soi gương bao giờ hả? Tớ thấy ấy ngồi một mình buồn nên muốn làm quen với ấy thôi mà! Hi hi !”

Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)

Đúng thật, bước chân vào cổng trưởng Đại học, nó chẳng quen ai, người thân không, bạn bè không. Bọn bạn lên thành phố học hết. chỉ có mình nó khăn gói lên vùng đất Tây nguyên xa xôi này học. Nó thích sự yên tĩnh.

Buổi đầu của tuần lễ Sinh hoạt Công dân, nó ngồi buồn thiu, một mình một bàn ở góc phòng học, chẳng dám nói chuyện với ai. Nó sợ. Nó buồn. Tính nó vốn rất vui vẻ, lém lỉnh – bọn bạn hay nhận xét nó thế – nhưng cứ đến một môt trường mới, nó lại như con ốc sên chiu vào trong cái vỏ của mình. Nó rất khó thích nghi, phải mất một thời gian dài nó mới có thể trở lại là con người của chính mình. Nó nhớ người thân, nhớ bạn bè. Nó thấy cay cay nơi sống mũi.

Mẩu giấy nhỏ lại bay qua bàn nó, nó giật mình quay về thực tại.

” Ủa, ấy sao vậy? Sao lại ngồi thừ ra thế? Sao ấy không trả lời tớ? Mình là bạn nghe?”

Nó chợt thấy lòng ấm ấp, nó mỉm cười. Hai giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má.

” Ấy ơi, ấy đừng khóc, tớ làm ấy giận à? Cho tớ xin lỗi nha, đừng khóc nữa mà. Ấy khóc trong xấu lắm á, cười lên nào. ^^ !”

Nó bật cười. Lần này nó không viết giấy lại nữa, nó quay đầu lại, nhe hàm trắng như người quảng cáo kem đánh răng P/S – cười, gật đầu đồng ý.

Vậy là nó với hắn là bạn. Té ra hai đứa học cùng ngành, cùng lớp luôn. Nó và hắn ngồi chung bàn học, hai đứa rất hợp “gu” nhau. Suốt mấy năm Đại học, nó khám phá ra nó và hắn có rất nhiều điểm chung. Nó thích ăn kem, ngắm mưa, thích mèo, thích môn Toán, ghét môn văn. Hắn cũng vậy.

” Ấy ơi, ấy nghĩ j vậy? Sao trông ấy buồn thế? Để tớ hát ấy nghe nha.”

Hắn có một biệt tài. Hắn hát rất hay. Giọng hát thật ấm áp, ngọt ngào. Nó thích lắm. Lần nào nó buồn, hắn cũng hát cho nó nghe. Đặc biệt là bài ” Take me to your heart “.

” Tui hổng có sao! Ông đừng coi tui như con nít vậy kìa, cứ dỗ dành tui hoài. Thấy mệt.”

” Hi. Thì nhìn ấy giống con nít thiệt mà, tớ thích nhìn ấy mãi vậy đó! “

” Xí, ông thích nhìn tui vì mỗi lần tui khóc hay cười trông đáng ghét lắm phải không?”

” Uhmmm…Nói thiệt nha. nhìn ấy khóc…dễ thương lắm đó, nhưng nhìn ấy cười dễ thương hơn nhiều…Uhm….dễ thương như…con Cún vậy á. Hí hí! “

” Thích chọc tui hả? Chết nè….chết nè….!”

Tiếng cười của nó và hắn giòn tan, hòa vào nắng sân trường mát dịu. Trên cao, chị Gió khẽ mỉm cười.

Hắn học giỏi, nhưng thỉnh thoảng tới lớp lại hay nằm ngủ trên bàn học. Nhìn hắn ngủ, nó mới có dịp quan sát hắn kĩ hơn: đôi lông mi dài cong vút, cái mũi cao, làn da mịn màng như da con gái…,trông hắn thật trẻ con, đáng yêu. Nó chợt thấy bồn chồn.

Hắn hé một mắt, nhe răng cười toe toét:

” Bắt quả tang ấy nhìn trộm tớ nãy giờ nha. Tớ đẹp trai lắm phải không? Tớ biết mà. He he !”

Nó đỏ mặt quay đi.

” Bộ ông đang mớ ngủ hả? Tỉnh lại giùm đi. tui chỉ xem ông ngủ say tới cỡ nào thôi. Ngủ tiếp đi, xí.”

Hắn vẫn nhe răng cười. Nụ cười hắn làm nó xao xuyến.

” Tớ ngủ tiếp đây, ấy cứ ngắm đi nha. He he !”

*****************

Vậy là đã ba năm trôi qua,cuộc sống của nó và hắn cũng êm đềm trôi, biết bao kỉ niệm vui buồn gắn bó. Chỉ còn một năm nữa là ra trường rồi. Một năm – thật quá ít ỏi. Nó chợt buồn. Hắn thì sao nhỉ?. Bỗng hắn xuất hiện, nắm tay nó kéo đi, bàn tay hắn sao ấm áp quá. Hắn kéo nó ngồi xuống chiếc ghế đá nơi sân trường, nắm chặt tay nó, khẽ thì thầm:

” Ấy ơi, chỉ còn một năm nữa thôi, tớ….tớ…muốn…”

Nó mở to mắt nhìn hắn.

” Tớ muốn có một năm thật ý nghĩa của tớ và ấy, ý nghĩa hơn tất cả những năm trước, nhưng không chỉ một năm đó thôi, tớ muốn ở bên ấy…mãi mãi. Nha ấy…!”

Trên cao, chị gió khẽ mỉm cười.

MX

Theo tin180


Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!

Ý kiến bạn đọc