Home » Chia sẻ, Truyện ngắn » Câu chuyện cô bé 16 tuổi làm cảm động cả trời đất
Ngày 24/8/1998, một đám tang vô cùng đặc biệt được tổ chức tại huyện Gia Tường, tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc). Người chết là một cô gái mới 16 tuổi trên là Thẩm Xuân Linh.

Nhưng cô được nhận những nghi lễ long trọng nhất của làng, những người anh trai của cô mặc tấm áo tang chỉ được mặc khi đưa tang cha đẻ. Anh trai cô quỳ rất lâu trước linh cữu em gái, người trong làng ai cũng đeo băng tang.

 

Nhưng không ai biết rằng, cô gái mười sáu tuổi này thực ra không hề có máu mủ ruột thịt gì với những người còn sống, cũng như với dân làng này, thậm chí cô chỉ là một đứa con gái riêng của mẹ kế mà ngay cả tên trong sổ hộ khẩu của làng cũng không có.

 

Tôi là con ruột của gia đình này

 

Tháng 6 năm 1994, mẹ của Thái Xuân Linh góa chồng, đem Xuân Linh và đứa em trai từ Long Châu Tập, huyện Phạm Trạch, tỉnh Sơn Đông (TQ) sang huyện Gia Tường với gia đình mới. Bố dượng của Xuân Linh làm nghề thợ mộc, tên là Thẩm Thụ Bình, tính tình hiền lành đôn hậu.

 

Bố dượng có cha mẹ già 70 tuổi, và bốn đứa con trai còn đang đi học. Trong đó anh con cả Thẩm Kiến Quốc đang học Đại học Giao thông ở Tây An. Ba cậu con trai còn lại học trường phổ thông trong huyện.

 

Gánh nặng gia đình quá lớn, nhưng bố dượng cô giỏi nghề thợ mộc, trong nhà cũng chỉ chi tiêu dè sẻn, nên cuộc sống gia đình cũng tạm đủ.

 

Khi ba mẹ con Thái Xuân Linh gia nhập đại gia đình ấy,cả nhà đều vui vẻ chào đón, hay có thể bởi nhà toàn đàn ông, giờ có một cô em gái mới, cả ông bà nội lẫn bố dượng đều rất yêu quý Xuân Linh.

 

Khi đó, Linh chỉ vì bố mất, nhà nghèo khó, cô đành bỏ học ở nhà. Bố dượng dứt khoát đưa tiền cho cô đi học trở lại. Trong nhà vốn đã bốn đứa con đi học, giờ thêm Xuân Linh, gánh nặng càng lớn. Ông bố dượng chỉ có cách dành thời gian làm thêm lúc nông nhàn mới đủ cho chi tiêu trong gia đình.

 

Xuân Linh vô cùng trân trọng cơ hội được đi học, ngay học kỳ đầu tiên quay lại trường, cô đứng thứ ba trong khối. Ngoài học tập, cô lo liệu việc nhà, lúc nào rảnh rỗi thì giặt quần áo cho các anh, vác gỗ cho bố dượng, ông bố dượng thường khen ngợi:

 

– Bố thật là có phúc mới có đứa con gái ngoan ngoãn thế này.

 

Thời gian hạnh phúc chẳng bao lâu, đầu mùa hạ năm 1995, bố dượng cô trong lúc làm công trình đã ngã từ tầng ba xuống, bị liệt giường. Cột trụ trong gia đình đã gẫy, nguồn kinh tế chính của gia đình bị cắt đứt, và tiền chữa bệnh của bố dượng cô đã mang lại một khoản nợ rất lớn cho gia đình.

 

Thật đáng tiếc, khi mẹ Xuân Linh được bác sĩ cho biết,bệnh của chồng mới sẽ không bao giờ khỏi, cả đời nằm liệt giường, mẹ cô đã rất đau khổ. Bà không thể chịu đựng nổi sự rủi ro liên tiếp từ hai đời chồng, lại biết không gánh vác được một gánh nặng quá lớn từ gia đình chồng, mất hết hy vọng và niềm tin vào cuộc sống.

 

Bà ôm đứa con trai nhỏ ra đi, bỏ lại một nhà đầy người già, bệnh tật, trẻ con cho dù Xuân Linh năn nỉ, cầu xin mẹ như thế nào.

 

Thấy bố như thế, người con trai thứ hai định xin nhập ngũ, ông bố không đồng ý bởi anh thứ hai và thứ ba sắp cùng thi tốt nghiệp phổ thông, thành tích luôn đứng đầu trường.

 

Người con thứ ba cũng đòi bỏ học, muốn đi làm để gánh vác gia đình.

 

Vào lúc cả nhà bàn cãi, Xuân Linh đề nghị cho em nghỉ học, thay mẹ chèo chống gia đình này. Bố dượng cô rơi nước mắt, ngay cả ông bà nội cũng khóc. Bố dượng cô đau khổ nói:

 

Xuân Linh, bố xin lỗi con! Các anh con đã học chừng đó năm rồi, giờ bỏ đi uổng phí quá, bố biết là làm thế con sẽ thiệt thòi

 

Ba người anh trai đều nắm chặt tay em gái, cùng thề với bố, cho dù sau này ai thi đỗ đại học, cũng đều nhớ công người em gái.

 

Mẹ Xuân Linh bỏ đi, nguồn kinh tế của gia đình lại mất hẳn chút hỗ trợ cuối cùng. Ông bà nội đều thở dài, bố dượng gạt nước mắt, các anh trai Xuân Linh cũng lo âu, cả nhà rơi vào tình trạng thấp thỏm bất an, buồn thảm. Những người làng an ủi cô bé:

 

Ở đây cháu không có người thân, hay là cháu quay về nhà ông bà ở bên Phạm Trạch đi!

 

– Không, cháu không đi được, mẹ cháu bỏ đi rồi cháu không thể cũng bỏ đi nốt!

 

Xuân Linh nói với bố dượng:

 

– Bố ạ, mẹ con bỏ đi rồi, là mẹ con nhẫn tâm; nhưng con hứa con không bao giờ bỏ nhà đi, con sẽ ở lại đây cùng vượt qua hoạn nạn với mọi người, từ hôm nay con xin được là con đẻ của bố!

 

Năm đó, Xuân Linh mới 12 tuổi, đổi từ họ Thái sang họ Thẩm.

 

Làm đồng, việc nhà, chăm sóc người lớn, tất cả mọi việc Xuân Linh đều gánh vác, cô bé làm việc như một phụ nữ thực thụ trong một gia đình nông dân, thức dậy lúc mặt trời mọc, trời tối hẳn mới nghỉ ngơi, cẩn trọng tính toán từng món một trong gia đình để lo liệu qua ngày.

 

Xuân Linh biết, để gia cảnh đỡ khó, thì sức khỏe của bố phải tốt lên, cho nên vào những lúc nông nhàn, cô bé không quên chăm sóc chu đáo cho bố. Mùa hè năm 1996, thời tiết nóng bức, bệnh tình bố dượng cô nặng lên, Xuân Linh quyết định đưa bố lên nằm viện trên thành phố Tề Ninh.

 

Thu xếp xong việc nhà, cô kéo bố lên thành phố chữa bệnh. Đường đất 80 km, cô kéo xe hết đúng hai ngày một đêm. Khi đến nơi, chân cô đã lở ra, vai kéo sưng u lên một cục lớn.

 

Để tiết kiệm tiền, Xuân Linh đã ngủ trong nhà để xe đạp của bệnh viện, người trông xe tưởng cô là ăn mày, đã mấy lần xua cô ra ngoài. Xuân Linh đành kể hết sự tình, ông già trông xe cảm động quá, không chỉ cho cô mang chiếc xe kéo đặt vào tận bên trong nhà xe, còn kiếm cho cô một cái màn chống muỗi.

 

Dưới sự chăm sóc của con gái nhỏ, bệnh của bố dượng cô dần ổn định hơn, cô lại kéo bố về quê trên chiếc xe ấy.

 

Vừa về đến quê, là vào vụ thu hoạch lúa mạch, các anh đều đang ở trường, ông bà nội chỉ có thể giúp cô nấu cơm và bó những túm lúa, thế là hơn bảy mẫu đất lúa mạch đang chín, lại một mình Xuân Linh cắt. Để kịp thu hoạch, suốt mấy ngày liên tục cô bé ngủ lại ngoài ruộng lúa, mệt tới mức không chống đỡ nổi nữa thì nằm ngủ luôn trên lúa mạch, ngủ dậy lại cắt tiếp.

 

Vì quá lo lắng, lại vì lao lực, miệng Xuân Linh nở những mụn nước nhỏ, tay chân xước máu. Thật sự cô bé đã kiệt sức, còn lại hai mẫu lúa mạch nữa.

 

Đều là lương thực gia đình trông vào đó!

 

Cô bé bất lực đứng giữa ruộng lúa mạch khóc nức nở không thành tiếng, khóc tới mức hàng xóm chung quanh thấy thương hại quá, bèn tới năm tay mười tay giúp cô gặt nốt mảnh ruộng.

 

Đợt thu hoạch khó nhọc đó đổi lại được lương thực đủ ăn cho cả gia đình.

 

Anh thứ hai đã đỗ kết quả rất cao trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, nhờ kết quả đó, anh được tuyển vào trường đại học Đồng Tề ở tận Thượng Hải.

 

Cầm giấy báo nhập học của anh thứ hai, Xuân Linh chạy như bay về nhà quên hết mệt nhọc, nhảy lên vui sướng. Nhìn đứa em gái vừa bé vừa đen, người anh thứ ba là Thẩm Kiến Văn rớt nước mắt tủi thân vì thi trượt đại học.

 

Thẩm Kiến Văn buồn rầu nói:

 

Anh xin lỗi, em đã vất vả vì cả gia đình, mà anh lại thi trượt!

 

Vừa nói anh ba vừa khóc. Xuân Linh hốt hoảng nắm lấy tay anh:

 

Năm nay thi trượt thì năm sau thi tiếp, anh đừng nản chí như thế!

 

Thẩm Kiến Văn quyết định không thi đại học nữa, ở nhà kiếm sống giúp em gái. Xuân Linh không đồng tình:

 

Em chịu vất vả cũng chỉ vì muốn các anh học lên đại học mà thôi! Anh thất bại là em cũng thất bại!

 

Ba nghìn Nhân dân tệ học phí là gánh nặng quá lớn với cả gia đình. Vào lúc bất lực ấy, Thẩm Xuân Linh nghĩ đến chuyện đi bán máu.

 

Lần thứ nhất đến nơi bán máu, vì quá nhỏ tuổi, bác sĩ không đồng ý!

 

Lần thứ hai, cô nói dối tuổi mình, cuối cùng được bán 200 ml máu. Cầm được 400 tệ tiền bán máu, nỗi buồn bã của cô vẫn không bớt đi. Vì 400 tệ so với 3.000 tệ thì còn quá ít ỏi. Như cốc nước hắt vào đống lửa, chả thấm vào đâu.

 

Ba ngày sau, cô quay trở lại trạm y tế. Lần này, nói kiểu gì bác sĩ cũng quyết không lấy máu của Xuân Linh. Quá lo lắng, cô đành quỳ xuống cầu xin bác sĩ, và kể cho ông biết lý do.

 

Bác sĩ trầm ngâm rất lâu, cuối cùng ông thở dài bảo:

 

Thôi được, chỉ một lần này thôi nhé! Lần sau cháu đừng đến đây nữa, cháu còn quá nhỏ, cơ thể còn đang phải lớn nữa!

 

Ông bác sĩ chỉ rút một lượng máu rất nhỏ tượng trưng, rồi móc túi ra đưa cho cô 700 tệ, làm Xuân Linh vô cùng cảm động.

 

Về nhà, Xuân Linh đưa tiền cho bố dượng, bố vội hỏi tiền ở đâu ra mà nhiều thế này, cô nói dối là đi vay người ta.

 

Bố cô cầm tay con xem xét, lại móc từ túi cô ra hai tờ giấy bán máu.

 

Cả nhà cô đều kinh hãi.

 

Nhưng số tiền đó còn lâu mới đủ được, dù chỉ một nửa học phí cho người anh.

 

Bố dượng cô quyết định bán đi một phần mảnh đất từ ngôi nhà cũ của họ, ông bà nội cũng bán ba cây dương vốn định dành gỗ để đóng quan tài cho ông bà sau này. Khi bố dượng không đồng ý bán ba cây dương, ông bà nói:

 

Máu của Xuân Linh còn không tiếc, chúng tôi còn cần quan tài để làm gì nữa!

 

Dưới sự nỗ lực của toàn gia đình, tiền học cho anh hai, anh ba cuối cùng đã thu xếp xong. Để anh Thẩm Tiến Quân có thứ để lên trường, suốt mấy tối liền Xuân Linh thức khuya khâu vỏ chăn mới và giầy vải cho anh.

 

Vào lúc lên đường, Xuân Linh ra bến xe tiễn anh, cô nói:

 

Anh ạ, nhà mình tuy nghèo, nhưng khảng khái, anh phải học cho ra học, anh đừng lo lắng chuyện ở nhà, cũng đừng tự khắc nghiệt với bản thân mình quá, anh cần tiền tiêu cứ viết thư về cho nhà nhé, em sẽ lo cho anh!

 

Thẩm Tiến Quân không nén được, ôm lấy đứa em nhỏ vào lòng, cảm động trào nước mắt.

 

Có thể bỏ rơi cha, không được phép bỏ rơi em

 

Những người anh lên đường đi học rồi, Xuân Linh bắt đầu tính toán xem làm cách nào kiếm tiền để chữa bệnh cho bố, lo học phí cho các anh trai. Ban đầu, cô định theo chân các chị trong làng ra ngoài đi làm kiếm tiền, nhưng ở nhà còn hai người già và một người bệnh đều cần chăm sóc, cô chỉ có thể ở lại. Cân nhắc kỹ, cô quyết định trồng bông.

 

Trồng bông không giống như trồng những cây khác, không chỉ phí sức trồng trọt, ngay khoản phun thuốc sâu cho bông cũng rất nguy hiểm, nhưng Xuân Linh tính nhẩm ra, một năm trồng bông có thể thu lãi được 8-9 nghìn Nhân dân tệ (16-18 triệu VND), cô không trù trừ bắt tay vào làm ngay.

 

Cô háo hức trồng xuống cây bông, nhưng chẳng mấy lâu, khu vực Lỗ Tây Nam (mấy huyện thuộc Sơn Đông) gặp dịch sâu xanh trên lá bông (Helicoverpa armigera) tràn tới, vụ dịch làm Xuân Linh cuống quýt,cô bé người còn chưa cao bằng ngọn cây bông đã cõng bình xịt thuốc sâu nặng hơn 20kg sau lưng đi dọc ruộng bông để xịt thuốc.

 

Cô nghe người ta nói, lúc chính ngọ thời tiết nóng nực nhất, là lúc trừ sâu có hiệu quả lớn nhất. Cô liền chọn lúc giữa trưa nắng to đi phun thuốc sâu, mặt trời rát bỏng trút nóng xuống cánh đồng bông hầm hập như một lò hấp khí nóng, làm Xuân Linh không thở nổi. Cô chỉ có thể chạy phun một hàng rồi chạy ra hít thở không khí. Một ngày vào lúc chính ngọ, vì thùng thuốc sâu bị rò chảy, cô trúng độc, ngất đi.

 

Người làng khiêng Xuân Linh về. Lúc tỉnh lại, cô không để ý đến sự ngăn cản của người bố nằm liệt giường, lại đòi chạy ra ruộng bông luôn. Năm đó, bông được mùa thu hoạch lớn, nhưng vì thế mà giá thu mua bị dìm xuống rất thấp, và Xuân Linh vẫn không thể kiếm được khoản tiền như cô mong muốn.

 

Đầu óc thông minh của Xuân Linh lại suy tính, cô đang nghĩ có cách nào kiếm được tiền nhanh nhất. Lúc nông nhàn, cô đã từng theo người làng đi thu mua hoa hòe, cành liễu (dùng như sợi bàng, sợi chiếu cói của VN), cũng từng đi bán mũ nan, đậu tương. Sau này, cô nghe người ta nói táo Tứ Thủy ở huyện bên rất rẻ, cô lại cùng ông bác trong làng đi Tứ Thủy buôn táo.

 

Hàng ngày, sau bữa tối, cô kéo xe kéo lên đường, lúc trời hơi rạng thì tới được vườn táo, chất đầy xe táo rồi quay về ngay. Đàn ông thanh niên kéo một xe, cô cũng kéo một xe. Dọc đường, người ta đều ăn táo giải khát, cô thì chưa từng ăn một quả táo nào, ngay cả những quả dập nát cũng giữ lại phần bố, cho ông bà ăn.

 

Anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa thấy đứa em 14 tuổi vất vả như thế, quá áy náy, quyết định bỏ học và cũng trốn nghĩa vụ quân sự, ở nhà kiếm sống thay em.

 

Xuân Linh khuyên anh thế này:

 

Em hâm mộ nhất trên đời này là quân nhân, anh ở nhà rồi sau này anh sẽ ra sao? Anh cứ đi đi, em vẫn còn chống đỡ gia đình này được.

 

Ngày anh tư lên đường, Xuân Linh rút từ trong túi ra một ít tiền lẻ nhàu nát dúi vào tay anh trai:

 

Đây là 80 tệ, tiền em dành riêng ra, anh giữ lấy để tiêu vặt, vào bộ đội rồi anh nhớ cố gắng.

 

Thẩm Kiến Hoa mắt rưng rưng.

 

Mùa xuân năm 1997 là mùa xuân vui sướng hạnh phúc nhất của Xuân Linh. Tết năm đó, ngoài người anh thứ tư đang ở bộ đội, cả ba anh trai đều quay về nhà ăn tết. Và ai cũng mang quà về cho cô em gái. Người anh cả là sinh viên mang tặng em một bộ quần áo mới, người anh thứ hai cũng là sinh viên tặng em một chiếc khăn màu hồng, người anh thứ ba đang ôn thi cũng mua cho em một hộp kem trang điểm.

 

Xuân Linh ôm tất cả quà vào lòng vui sướng, nhảy lên cười, lúc đó cô bé quay trở lại vẻ ngây thơ con nít vốn có. Bố gọi ba đứa con trai đến bên giường:

 

Các con phải báo đáp cho Linh, vì nó đã quá khổ sở rồi. Ngày sau các con trưởng thành, các con có quyền quên bố đi, nhưng không bao giờ được phép quên Xuân Linh.

 

Tình thân vĩnh viễn

 

Công việc nhà nông bận rộn, nhưng Xuân Linh không quên bệnh của bố dượng, hễ có hy vọng, ngại gì đường xa núi cao, cô đều kéo  bố đi. Trời xanh không phụ người có công, bệnh của bố dượng đã đỡ hơn rất nhiều, đã có lúc ông chống được gậy đứng lên. Những người anh học hành tấn tới. Anh cả Thẩm Kiến Quốc sau khi tốt nghiệp đại học đã thi đỗ để học tiếp Thạc sĩ.

 

Người anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa đã được đề bạt lên làm trung đội trưởng. Tháng 9/1997, người anh thứ ba Thẩm Kiến Văn cũng thi đỗ cao đẳng, được Học viện Đông y Sơn Đông nhận vào học.

 

Tháng 3/1998, bà nội bỗng dưng bệnh nặng, lúc lâm chung, bà cụ nắm chặt lấy tay Xuân Linh nói: “Xuân Linh, cả đời bà chẳng có gì tiếc nuối, vì đã có một đứa cháu ngoan như cháu, bà chỉ thương xót cháu thôi!” Nói rồi bà lần từ dưới gối ra một chiếc vòng tay bằng ngọc đưa cho Xuân Linh, Xuân Linh không dám cầm. Ông nội nói:“ Xuân Linh, đấy là thứ bà nội định để dành cho cháu dâu đầu, nhưng bà nội nghĩ, cái vòng này nên để dành cho cháu, cháu hãy nhận cho bà mãn nguyện đi!”. Xuân Linh nuốt nước mắt rưng rưng nhận lấy.

 

Sau khi bà nội mất, người anh thứ tư viết thư về, nói sẽ chuẩn bị thi vào trường quân sự, nhưng khi biết bà nội vừa mất,trong nhà đã lo liệu hết tiền, anh bèn quyết định bỏ cuộc. Xuân Linh đọc thư, lo lắng, cô liền tìm người nhờ gửi thư cho anh trai khuyên ngăn, và gửi kèm theo đó 200 tệ, để anh trai mua sách vở ôn thi. Cô nói: “Anh ạ, thi vào trường quân sự là việc lớn cả đời anh, đừng để khó khăn trước mắt làm ngăn cản việc cả đời”.

 

Đúng lúc đó, mẹ Xuân Linh đã bỏ đi biệt tăm tích lâu nay, bỗng gửi thư về cho cô, thì ra mấy năm nay, mẹ cô bỏ đi rồi đã làm một tờ giấy li hôn giả mạo với bố dượng, rồi sang huyện Bình Dương ăn ở với một ông có tiệm thực phẩm, cuộc sống khá sung túc. Mẹ cô nghe qua người khác mới biết con gái mình mấy năm nay chịu cực khổ vô vàn, trong lòng bà rất ăn năn. Mẹ cô gửi thư tới muốn bảo con gái bỏ sang huyện Bình Dương, hứa sẽ tìm cho cô một gia đình đàng hoàng để gả chồng.

 

Đọc lá thư của mẹ, Xuân Linh nước mắt dào dạt, rất muốn được sống một cuộc sống đơn giản vô lo của một cô con gái bên cạnh mẹ. Nhưng cô cũng không thể nào bỏ rơi gia đình này, cái gia đình nghèo khổ hoạn nạn, nhưng cả nhà đều chân tình yêu thương cô!

 

Bố dượng biết con gái khó xử, khuyên cô:

 

– Xuân Linh, đi tìm mẹ con đi! Bố không trách con, cả nhà ta đã khổ, kéo theo cả đời con khổ theo thì bố không nỡ lòng nào!

 

Xuân Linh cắn chặt môi, quỳ xuống trước giường bệnh của bố:

 

– Bố ạ, khổ sở nữa con cũng chịu được, bố đừng đuổi con đi!

 

Xuân Linh nhờ người viết thư trả lời mẹ rằng, cô không muốn theo mẹ.

 

Một ngày tháng 9/1998, vì muốn kiếm tiền cho anh trai thứ tư ôn thi, cô lại nghĩ đến việc đi bán máu. Sau rất nhiều lần cầu xin, cuối cùng bác sĩ đã đồng ý, lấy 300ml máu của cô. Vốn thân thể gầy gò yếu ớt vì thiếu dinh dưỡng, giờ Xuân Linh càng yếu.

 

Nhưng cô lấy lại tinh thần, đi ra bưu điện gửi mấy trăm tệ đó cho anh. Lúc liêu xiêu qua đường, vì không còn tinh thần để ý kỹ, cô bị một xe tải lớn chở các cuộn sắt gạt ngã, bánh xe lớn nghiến qua người Xuân Linh.

 

Tin dữ đến, ông nội cô không chịu đựng nổi, đổ bệnh liệt giường, bố dượng Xuân Linh cũng ngất đi nhiều lần. Người anh thứ ba Thẩm Kiến Văn là người đầu tiên biết tin này, anh chạy về nhà, chỉ còn biết khóc bên thi thể em.

 

Người anh thứ hai Thẩm Kiến Quân nhận được điện báo,suốt hai ngày đi tàu về không ăn không ngủ, khóc từ Thượng Hải về đến Sơn Đông.

 

Ở tít tận Tây An, người anh cả Thẩm Kiến Quốc đang học thạc sĩ được tin cũng khóc rụng rời, không thể về dự đám tang được, anh điện về nhà: “Em gái yêu quý, em dùng tấm lòng người mẹ để gánh vác cả gia đình này, dùng đôi vai yếu ớt để dựng lên một niềm hy vọng, cả gia đình mãi mãi yêu em.”

 

Vừa nhận được giấy báo nhập học của Học viện Lục quân Quế Lâm, người anh thứ tư Thẩm Kiến Hoa cũng đồng thời nhận tin em chết, anh ngã ngất đi trên thao trường. Tỉnh dậy liền vội vã về quê.

 

Nhưng ở quê, những người chết trẻ vị thành niên không được phép tổ chức đám ma, ngay cả nghĩa trang của dòng họ cũng không được phép vào chôn cùng.

 

Xuân Linh đến đây sống bốn năm, họ tên thì đã đổi, nhưng hộ khẩu thì không có, ngay cả tư cách là dân chúng của địa phương cũng không có, không được coi là người làng. Nhưng những người già trong làng cảm động trước cuộc đời hiếu nghĩa của Xuân Linh. Người già nói, đứa con gái tốt đẹp thế, chết rồi thì tại sao còn phải để nó phải chịu tức tưởi nữa.

 

Nhà văn Lưu Hồng, người đã từng đến viết bài phỏng vấn Xuân Linh hồi trước cũng đến dự tang lễ, và viết một bài ai điếu cho cô bé:

 

“Em, là một đóa hoa giữa thung lũng, một vệt mây ở bên trời, lặng lẽ đến, lại lặng lẽ đi.

 

Đôi vai nhỏ gánh đầy tình người, tâm hồn nhỏ nâng đỡ cả gia đình, tuổi còn trẻ như thơ như họa, như tơ như khói, lại đầy gian nan khốn khó vất vả.

 

Em đi rồi, nhẹ như thế, như đám mây bên trời xa, câu chuyện để lại nặng như thế, ân tình cao như núi Thái Sơn…”.

 

Những người con gái đều có những son phấn của riêng mình, có lẽ Xuân Linh cả đời chưa chạm vào son phấn, nhưng cô vẫn là người con gái đẹp nhất.

 

(Sưu Tầm)

Chuyên đề: ,

70 ý kiến dành cho “Câu chuyện cô bé 16 tuổi làm cảm động cả trời đất”

  1. Nguyễn Đăng Sang 09/01/2011

    Câu chuyện thật cảm động. Cuộc đời tuy ngắn ngủi nhưng tỏa sáng của Linh như vì sao soi sáng và sưởi ấm cuộc sống này.Xuân Linh là hiện thân của Thiên thần, cho chúng ta bài học quý giá nhất,đó là tình yêu thương thật sự và không điều kiện. Để mỗi chúng ta nhìn lại mình và từ bỏ những thói ích kỷ,nho nhen, biết sống vì mọi người. Xuân Linh là người hạnh phúc nhất vì đã biết cho đi tất cả mà không tính toán, vụ lợi. Kính tiễn Xuân Linh cõi Thiên Đàng (Niết Bàn).

    Reply
    • phan thi tuyet thu 03/06/2011

      Cảm tạ Thượng đế( Chúa Gie xu) Ngài tạo dựng ra một e bé mang hình ảnh, đó là tình yêu của Ngài. sằn sàng chết cho chúng con, cũng vậy cô bé đã sẵn sàng hy sinh và chết cho gia đình không phải là thân thiết, Tôi đã khóc rất nhiều và cầu mong cho mọi người cảm động về cô bé này thì cũng hãy suy nghĩ về câu chuyện của Chúa đã chết thay cho quý vị

      Reply
  2. nguyenkhang 09/01/2011

    oi nhung thien than cua toi nhung ji toi co the biet nhung dieu co the lam hay lay linh hon toi de doi cho co be neu cac dag thien lien ko de co be duoc o ben canh ho thi ko ai co du tu cach duoc the

    Reply
  3. hhhhhh 09/01/2011

    thuong co be xuan linh qua, o doi van con nhieu ng tot nhu co be, chuc co be song hanh phuc o the gioi ben kia

    Reply
  4. 764119 11/01/2011

    Chúc mừng Xuân Linh….
    Nể phục!

    Reply
  5. le thi kim lien 12/01/2011

    tren doi nay co mot nguoi phi thuong nhu em lam toi khoc nghen, chi tiec cai chet that tham.

    Reply
  6. Vương Đình Hiếu 12/01/2011

    Chúc em trên đấy hạnh phúc nhé. Mọi người mãi mãi bên em .

    Reply
  7. Nguyễn Văn Hòa 14/01/2011

    “Cuộc sống không đo bằng thời gian mình sống bao lâu, mà nó được đo bằng những gì mình đã làm được”
    Cuộc sống của Xuân Linh thật có ý nghĩa!!
    Hãy an nghỉ nhé thiên thần!

    Reply
  8. thành nam 17/01/2011

    Mấy người anh tỏ ra vô tâm quá. Học Đại học xong thì lo về cho rồi. Còn đòi học cao học nữa. Tiền đâu ra? Mà còn không biết thương em! Đúng là dân Trung Quốc! Ghê tởm cả họ.

    Reply
    • dzzu 15/04/2011

      mình đoc xong cũng hơi thắc mắc là tại sao anh trai học xong đại học mà không kiếm việc làm mà để em phải vất vả như thế? hay là truyện này hơi hư cấu đoạn này lên 1 chút nhỉ?

      Reply
    • khoaxt 04/06/2011

      Mình đồng ý với bạn.

      Reply
  9. Lão Thái Gia 18/01/2011

    trời ạh!
    cuộc sống thật trớ trêu, người như thế này chết đi thì uổng, nhưng mà họ chắc chắn sẽ thoải mái ở thế giới bên kia, người mẹ của XL thật quá đáng, đúng với phong cách TQ, nhưng chuyện này đấng thương đến ngờ, liệu có nên tin đây là 1 người TQ không nhi?

    Reply
    • đừng vơ cả nắm thế chứ bạn. Ở đâu cũng có người này người kia, đâu cứ phải là người Trung Quốc thì là tàn bạo, nhẫn tâm, vô đạo đức. “người mẹ của XL thật quá đáng, đúng với phong cách TQ,….nhưng chuyện này đấng thương đến ngờ, liệu có nên tin đây là 1 người TQ không nhi”-> đọc cái câu này mới thấy sao có những con người chỉ biết suy nghĩ theo lối vơ cả nắm như thế nhỉ, thiển cận

      Reply
  10. hung 21/01/2011

    Chuyện có thật không vậy các bác. Trung Quốc nó lắm chuyện không có thật lắm. khiếp lắm rồi

    Reply
  11. Vitquaykxc 29/01/2011

    1 cau truyen rat cam dong va day tinh nguoi. 1 co be bat hanh dang thuong va giau nghi luc . Em noi len nhu tia nang choi chang trong bau troi day may mu u toi. Cai lu anh + con me khon nan.

    Reply
    • phan thi tuyet thu 03/06/2011

      Cảm tạ Thượng đế( Chúa Gie xu) Ngài tạo dựng ra một e bé mang hình ảnh, đó là tình yêu của Ngài. sằn sàng chết cho chúng con, cũng vậy cô bé đã sẵn sàng hy sinh và chết cho gia đình không phải là thân thiết, Tôi đã khóc rất nhiều và cầu mong cho mọi người cảm động về cô bé này thì cũng hãy suy nghĩ về câu chuyện của Chúa đã chết thay cho quý vị

      Reply
  12. thư nguyễn 08/02/2011

    tôi đã khóc khi đọc được câu chuyện này.tôi cứ nghĩ mình đang nghe kể về một bộ phim.nhung đã làm toi rất xúc động.tôi trân trọng những người như thế và cực kì nê phục.mong rằng những ai co được tình cảm đó phải biết quý trọng

    Reply
  13. havy 10/02/2011

    Thật cảm động, tôi đã khóc trong lòng rất nhiều khi đọc câu chuyện cảm động và đầy nước mắt này.Cuộc đời quá bất công nhưng âu cũng là lẽ đời, cuộc đời đâu phải lúc nào cũng công bằng với tất cả mọi người.Thượng đê đã tạo dựng nên một thiên thần, thêu dệt nên một bi kịch và mang đến cho con người một bài học đắt giá về tình người

    Reply
  14. ANgie 19/02/2011

    that la ccam dong..co nhieu luc minh chi thay lo lang cho gia dinh nho minh la dieu met moi…nhung vi tinh yeu thg ma Xuan Linh lai co the hy sinh tuioi tho minh nhu the…that la dang ne phuc…du la co ra di, nhung su yeu thg ma xuan linh de lai mai mai hok tan pai trong gia dinh co ay….Dac biet, co ta hok co pai la con ruot, nhung lai lam dieu ma chinh ca con ng ruot thit hok lam dc…

    Reply
  15. nguyen van nghia 05/03/2011

    thật cảm động!
    đọc xong bài này tôi nghĩ đến câu ” không tu đạo ,mà đã ở trong đạo”

    Reply
  16. duc anh 06/03/2011

    cau mong nhung dieu tot’ dep nhat se den dc voi Xuan linh…..

    Reply
    • sasuke 17/03/2011

      điều ji tốt đẹp có thể đến dc nữa hả???? cô bé ấy chết rồi

      Reply
  17. Hùng 07/03/2011

    Toi da khoc khi doc cau truyen nay!du la nguoi nuoc nao thi tam long nhu vay that dang de chung ta kham phuc!xuan linh!em that vi dai!nhung 4 nguoi anh cua em lai khien toi ko phuc!neu toi la ho,du em co khuyen toi di hoc,nhung de em gai nho vat va vi 4 anh trai thi that qua dang!tai sao nguoi anh 18 tuoi lai de em gai 12 tuoi ganh vac gia dinh!dkm 4 thang!

    Reply
  18. Thanh 10/03/2011

    Đọc xong câu chuyện tôi cảm động và phục Xuân Linh vô cùng. Nhưng cũng thấy đáng trách những người a, tại sao 4 a e có thể học được trên những đồng tiền, những giọt máu phải bán đi của Xuân Linh. Biết sự nghiệp học hành là quan trọng, biết e hy sinh vì gia đình như thế. Tại sao? Tại sao? Tại sao những người a vẫn có thể tiếp tục sống và học được? Không 1 ai dám hy sinh thật sự như Xuân Linh. Xuân Linh nói a đừng bỏ học là 4 người a cũng Ừ. Biết sự nghiệp học là quan trọng, vậy tại sao không hy sinh để cho người mà các a gọi là EM kia được đi học? Tôi thật sự không hiểu

    Reply
  19. Tiến.hà nam 14/03/2011

    Cuộc đời thật bất công!
    Xuân Linh là một thiên thần đúng nghĩa!
    4 người anh nên tự tử đi! Để đưa em Xuân Linh lại cho thế giới tốt đẹp.
    Tôi yêu Xuân Linh!

    Reply
  20. Xuan 18/03/2011

    Cung khong the trach nguoi me va cac anh duoc. Vi ho da co gang song tot de ko phu long co em gai tuyet vi cua ho. Co be thien than ah du o dau em van toa sang.mai mai la nhu the , tren thien dang em se duoc moi thu ma em mong uoc.

    Reply
  21. Le Huu Phuoc 19/03/2011

    tôi không thể ngờ trên đời này còn những gương hi sinh anh dũng như thế. Cô ấy đã sẵn sàng dâng hiến đời mình cho những người thân dù không chung dòng máu! Hãy dùng một phút để tưởng niệm cô ấy!

    Reply
  22. trình 23/03/2011

    không còn gì để diễn tả thành lời nữa

    Reply
  23. văn khoa 23/03/2011

    tôi thật cảm động trứơc một con người như Linh,có lẽ những ai khi đã đọc qua bài này sẽ mãi không quên đựơc hình ảnh cô bbé Linh gánh vác chuyện gia đình trong khi cô bé chỉ 12tuổi, với đầy những điều mà không ai có thể ngờ tới đựơc

    Reply
  24. Mr.hung 24/03/2011

    Ko biet la cau chuyen co that hay ko nhung thuc su rat cam dong.dieu quan trong ko phaj la no co that hay ko ma bai viet da cho ta mot nhan thuc sau sau ve tinh nguoi!e thuc su la mot thien than Xuan Linh ah!

    Reply
  25. mr son 26/03/2011

    chuyện hay thật :)) hay nhất là chi tiết người bà trong lúc hấp hối vẫn kịp đưa cho XL 1 chiếc vòng ngọc…. bà ky bo thật :)) ko biết bán bao nhiêu máu mới mua dc cái vog ý nhờ!!!

    Reply
    • meoudhv 09/04/2011

      du cau chuyen nay la theu det hay dan dung hay la y do cua nguoi TQ di nua thi toi nghi ban nen co tam khi doc duoc khi xem duoc …nhung cau chuyen nhu the nay.Ngu y chi la nhu a Nguyen Dang Sang da noi o tren. Ban la nguoi Viet Nam!

      Reply
  26. Noha_sp1 30/03/2011

    Em dung la mot thien than.Sao tren doi nay lai co mot so phan dang thuog nhu e.dang ne phuc hon chjnh la cach em da song.kiep sau chac chan e se duoc hanh phuc

    Reply
  27. banh thi hoai 09/04/2011

    Chi moi doc ten cua bai bao thoi toi da buon .Nhung khi toi doc toi nua chung cau chuyen toi da khoc khoc rat nhieu toi khong tuong tuong duoc tren doi nay lai co mot nguoi khong phai la mau mu ruot ra ma co the lay hanh phuc cua nguoi khac lam hanh phuc cho chinh minh toi kham phuc va thuong xot cho mot so phan nhu em. Mong em duoc yen nghi.Va mong gd se vi em ma song tot.toi khong duoc nhin thay em khong mot lan nghe thay em noi nhung toi se mai nho ve em Tham Xuan Linh

    Reply
  28. lam lien 11/04/2011

    that cam dog 1 co gaj jau duc hj sjh e da hjen dan cuoc doj mjh vj gd…tu traj tjm toj chuc e se co 1 cuoc sog tot o ben the joj..va toj cug muon noj ng TQ hk faj aj cug dazy…co be XL naj cug la ng TQ day…cac ban dug nen quo cac mo nhu the…!

    Reply
  29. Ducloc 12/04/2011

    Tận sâu trong lòng tôi chúc phúc cho Linh hình ảnh một con người thánh thiện, một tâm hồn cao thượng.Hy vong rằng, những ai đang sống trên thế giới này sẽ tự nhìn nhận lại chính bản thân mình để có một thái độ sống tốt đẹp hơn, xứng đáng với những gì tấm gương sáng Xuân Linh đã để lại cho chúng ta trên cỏi đời này. Tôi nghĩ đó chính là lời chúc có ý nghĩa nhất giành gửi cho X.Linh ở xứ thiên thần.
    Cảm ơn em vì tất cả!
    Vĩnh biệt em!

    Reply
  30. luskyn 13/04/2011

    kam dog that.!

    Reply
  31. Thu Nguyet 18/04/2011

    Tôi đã khóc khi đọc câu chuyện của Xuân Linh. Xuân Linh là một tâm hồn cao cả, một trái tim vĩ đại trong một tấm thân nhỏ bé, mảnh mai. Chúng ta hãy học tập gương của Xuân Linh: Hãy yêu thương vượt trội, hy sinh vượt trội; Xuân Linh sẽ sống mãi trong trái tim mọi người.

    Reply
  32. Nguyễn Quang Dương 19/04/2011

    Tôi cũng không biết đây có phải là câu chuyện thật không ? Nhưng đã lay động tận thâm sâu lòng người. Một cô bé có tấm lòng và tình yêu giản dị

    Reply
    • cảm động ko cầm được nước mắt.em đúng là một con người vĩ đại.tại sao ông trời lại nở cướp mất em như thế chứ…hay là ông muốn mang em đi để ko còn chịu cái nợ của cuộc đời nhưng có nhìu cách mang êm đi mà,đâu cần phải…..tội nghiệp em…monh linh hồn hày siêu thoát..về với cõi vĩnh hằng e nhe!

      Reply
  33. farmer_ldc 27/04/2011

    Cảm phục tấm lòng rộng lượng, không một chút ích kỷ nhỏ nhen!

    Reply
  34. Nguyễn Quang Dương 28/04/2011

    Câu chuyện đọc đi đọc lại vẫn thấy hay và ý nghĩa vô cùng.

    Reply
  35. duyen 29/04/2011

    khoc het ca nuoc mat oi cam dong qua em y that gioi ngi lai minh that la vo dung .mong e se dc dauthai vao 1gd tot nao do!!:((

    Reply
  36. Trịnh Đình Quỳnh 02/05/2011

    Chán quá! chuyện này có gì là hay?????? 4 người anh khỏe như trâu. để mình em gái phải đi gặt lúa trồng bông phun thuốc sâu đi bán máu một mình để mình ung dung đi học hả???????/ đúng là bọn Trung Quốc không có tính người mà…. Bài viết này thể hiện rõ tính cách của bọn Trung Quốc (trừ mấy người tốt ít) thích phô trương thâm độc vv..v..v
    @@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

    Reply
    • Nguyễn Quang Dương 11/05/2011

      Thằng này là thằng nào thế ?

      Reply
    • Mắt Kính 31/05/2011

      Mình cũng hơi thắc mắc về chuyện này. Tại sao hai người anh không vừa đi làm thêm vừa học, mà họ còn đòi học cao học nữa. Mình cũng thắc mắc là họ lại không cảm thấy xấu hổ khi họ là Đại Trượng Phu lại để cho em gái nuôi mình ăn học. Hoặc là khả năng tính toán của họ có vấn đề, hoặc là họ sống phụ thuộc vào gia đình và không có khả năng độc lập. Còn chuyện Trung Quốc gì đó bạn không nên lôi vào đây. Trong thuật ngữ tiếng Anh, chúng ta có “bias” và “stereotype” để chỉ sự cực đoan trong phán xét của con người đó.

      Reply
  37. Nemo 08/05/2011

    Dù đang ở cơ quan, trong phòng làm việc đông người, nhưng nước mắt tôi đã rơi khi đọc bài này. Thật cảm động XL àh. Nếu đúng như ngày tháng năm sinh trong bài thì XL hơn e 2 tuổi, sao chị kiên cường quá. Mong chị được hạnh phúc ở thế giới bên kia.

    Reply
  38. Hải caca 08/05/2011

    CÓ thể nói câu chuyện này rất cảm động. XL có một ý chí vô cùng kiên cường cũng như trái tim của một vị thần chứ không phải của con người bình thường nữa. Tuy nhiên các bạn nói 4 người anh vô cùng đáng trách. tôi thì hok nghĩ vậy. Họ có trách nhiệm rất lớn cho gia đình. Nhưng họ cũng đã rất cố gắng để trở thành một con người thành đạt, điều quan trọng hơn cả là họ đã đạt được điều mà XL mong muốn, họ không phụ lòng XL. Thử hỏi, nếu họ nghỉ học, đy kiếm sống giúp em thì có lẽ người buồn nhất chính là XL. Cô bé hi sinh tất cả không phải vì muốn người anh của mình nghỉ học phải không? Người anh đã lấy đó làm động lực phấn đấu. Như vậy cô bé mất đy cũng đã thanh thản lắm rồi. Vậy đừng nên trách họ. Khi nghe tin em mất họ cũng đau buồn vô độ. Đó chính là tình cảm của họ dành cho XL.

    Reply
  39. vuthihanh 09/05/2011

    không thể ngờ nổi trên đời này lại có một tấm gương đẹp một cách hoàn mỹ và chói sáng đến vậy?không hề khoa trương mặt trời tỏa sáng mang sự sống mạnh mẽ cho cuộc đời!! ở cái tuổi ăn tuổi lớn vậy mà mới 12 tuổi 1 cô bé đã suy nghĩ thấu đáo chín chắn,đầy nghị lực và quyết tâm mà những người hoàn toàn trưởng thành ko phải ai cũng nghĩ dc!!!!

    Reply
  40. phạm đạt 09/05/2011

    cảm phục…!!!

    Reply
  41. meo hoang 10/05/2011

    nhan vat nay nhu mot bac thanh nhan thi dung hon. qua cao thuong va dung cam. y chi cua con nguoi nay qua cao. Toi thua co ay 1 tuoi.
    Cau chuyen neu co that thi hoi dang tiec cho co gai. Xlinh thi qua cao thuong, nhung ng anh thi qua yeu duoi vaf hen ha. Den luc em mat cung ko ve

    Reply
  42. linhcute 10/05/2011

    thật hiếm có người như chị.đọc bài này không ai không thể mủi lòng.hy vọng ở thế giới bên kia chị sẽ hạnh phúc

    Reply
  43. Hùng 25/05/2011

    Đọc xong mà quá tức giận! Cái bọn vô lương tâm này, 4 thằng đàn ông phải dựa vào 1 đứa còn gái. 4 thằng anh trai phải để em gái mới hơn 10 tuổi nuôi nấng. Không hiểu cái bọn đàn ông trong câu truyện này không có tay hay không có lương tâm? Cuộc đời bọn này có thành đạt cũng chỉ dựa trên mồ hôi và máu của một người con gái mà thôi.
    Thành thật khâm phục em, Xuân Linh.

    Reply
  44. Really 31/05/2011

    Thực sự tôi đã chảy nước mắt khi đọc câu truyện này. Bản thân tôi cũng đã làm những công việc tay chân và cảm thấy nhàm chán, nhiều khi thấy bực bội, bất mãn. Nhưng khi đọc câu truyện tôi thấy mình thật ích kỷ và quá kém cỏi so với em cả về nhân cách lẫn trí tuệ. Em là một anh hùng, một siêu nhân, một thiên thần nhỏ. Có lẽ thượng đế đã phái một thiên thần xuống đầu thai vào em để giáo huấn cho con người về tình yêu thương, nghị lực sống. Em thật vĩ đại, vĩ đại đến cách mộc mạc!
    Còn nhân đây nói về 4 người anh và bà mẹ của Xuân linh thật có lỗi với cô bé. Học cao nhưng lại không thể tự lập kiếm sống để bớt gánh nặng cho em gái thật…bất tài. Bà mẹ thì vô tâm đến tàn nhẫn, khi lập gia đình khá giả rồi thì ít ra lén gửi tiền về cho con thì cô bé đâu khổ cực thế này.
    Còn xã hội Trung Quốc thì sao? 1 xã hội đầy rẫy bất công và vô trách nhiệm với công dân của mình. Chắc ông nhà văn cũng đã viết về em nhưng sao xã hội vô tâm đén thế?

    Reply
  45. tudinhhuong_96 02/06/2011

    cam dong wa’, XL la 1 ng’ that vi dai

    Reply
  46. Thành 02/06/2011

    vô lý và hư cấu quá nhiều. anh tải to khỏe đi học đh mà ko biết làm thêm kiếm tiền, để em phải lo lắng. đúng là dân tàu khựa. cái bọn này không đáng để người Việt Nam mình rơi nước mắt. hãy rơi nước mắt vì những ngư dân nghèo khổ của mình vẫn bị nó bắt, nó đe dọa kia kìa

    Reply
  47. langthang 03/06/2011

    thật là cảm động! đọc xong bài tôi rơi cả nước măt, đây đúng là một tấm gương tốt đẹp để cho thế hệ trẻ noi theo. thử hỏi thời đại ngày nay co mấy ai nghĩ được như thế? làm được như thế?

    Reply
  48. Mr papazazi 04/06/2011

    That cam dong truoc hinh anh cua XL, Nhung nghi lai hinh anh cua may nguoi anh thi thay buon wa, khong the tu lap duoc,ma phai nho em ho tro minh ….Nan

    Reply
  49. Betty Nguyen 21/06/2011

    các anh trai thật ra là có danh dự không khi hễ gặp khó khăn là lại từ bỏ, lại vô tâm đặt thêm gánh nặng lên người em gái như vậy? Một người suy nghĩ bình thường cũng cảm thấy việc bắt 1 đứa trẻ làm lụng nuôi 4,5 người lớn là điều nực cười… nước mắt của họ thật đáng hỗ thẹn

    Reply
  50. Hieu 27/06/2011

    nguoi-cuoc song la nhu the– tinh nguoi la nhu the– lam gian nan, nhieu trac tro– noi kho day voi– chuc cho em,chi,me,hay thien tan xuan linh kia–vui cuoi 9 suoi:((. buc tranh cua mot con nguoi giau duc hi sinh-dai dien cho mot lop nguoi trung quoc))

    Reply

Ý kiến bạn đọc