Home » Cổ truyền, Văn hóa » Ngụ ngôn: Hãy mang những thứ của các ngươi về
“Ta không nhận những lời thóa mạ của các ngươi, vậy thì các ngươi hãy mang cái gánh của các ngươi về nhà và muốn làm gì với chúng thì làm.”

(Ảnh minh họa của Đại Kỷ Nguyên tiếng Nga)

(Ảnh minh họa của Đại Kỷ Nguyên tiếng Nga)

Một lần, Đức Phật cùng với các đệ tử của Ngài đi ngang qua một ngôi làng, người dân sống ở đó là những người đối địch với các Phật tử. Người dân trong làng chạy xổ ra khỏi nhà, bao quanh Đức Phật và các đệ tử, và bắt đầu thóa mạ họ. Các đệ tử cũng bắt đầu nóng giận lên và chuẩn bị đáp trả, tuy nhiên sự hiện diện của Đức Phật có tác động làm yên tĩnh. Những lời lẽ của Đức Phật làm cho cả người dân trong làng cảm thấy xấu hổ và cả những đệ tử cũng vậy.

Ngài quay lại các đệ tử và nói:

– Các ngươi làm ta thất vọng. Những người này làm những việc của họ. Họ đã nóng giận. Họ tưởng rằng ta là kẻ thù tôn giáo của họ, của giá trị đạo đức của họ. Những người này thóa mạ ta, đó là lẽ tự nhiên. Nhưng tại sao các ngươi lại nóng giận? Tại sao các ngươi lại để cho người khác điều khiển mình? Các ngươi bây giờ phụ thuộc vào họ. Chẳng phải các ngươi không còn tự do nữa?

Những người dân trong làng không chờ đợi phản ứng như vậy. Họ đã bối rối và im lặng. Trong sự tĩnh lặng Đức Phật quay về phía họ:

– Các ngươi đã nói xong chưa? Nếu các ngươi chưa nói xong, các ngươi vẫn còn khả năng nói với ta tất cả những gì các ngươi nghĩ, khi đó ta sẽ trả lời.

Người trong làng hoàn toàn băn khoăn, họ hỏi:

– Nhưng mà chúng ta đã thóa mạ nhà ngươi, tại sao ngươi lại không nổi giận với chúng ta?

– Các người là những người tự do, và những gì các ngươi làm – đó là quyền của các ngươi. Ta không phản ứng với nó. Ta cũng là một người tự do. Không gì có thể khiến ta phản ứng cả, và không ai có thể ảnh hưởng đến ta hay điều khiển được ta. Ta là chủ của bản thể [hiện tiền] của ta. Hành động của ta xuất phát từ trong nội tâm của ta. Còn bây giờ ta muốn hỏi các ngươi một điều, liên quan đến các ngươi. Người dân làng bên cạnh các ngươi đã đón chào ta, họ mang đến cho ta hoa quả, trái cây và sự hòa ái. Ta nói với họ rằng: “Cảm ơn mọi người, nhưng chúng tôi đã ăn rồi. Hãy mang trái cây về cùng với lời chúc phúc lành của ta dành cho các ngươi. Chúng tôi không thể mang chúng theo mình, chúng tôi không mang thức ăn theo mình.” Bây giờ ta hỏi các ngươi. “Họ phải làm gì với những thứ mà ta không nhận và trả lại cho họ?”

Một người từ trong đám đông nói:

– Có lẽ là, họ mang chúng về nhà, và phân phát trái cây và sự ngọt ngào đó cho những đám trẻ con, và cho gia đình của mình.

Đức Phật mỉm cười:

– Vậy thì các ngươi làm gì với những lời thóa mạ và nguyền rủa của các ngươi? Ta không nhận nó. Nếu ta từ chối trái cây và sự hòa ái kia, họ phải mang chúng trở về. Các ngươi có thể làm gì? Ta không nhận những lời thóa mạ của các ngươi, vậy thì các ngươi hãy mang cái gánh của các ngươi về nhà và muốn làm gì với chúng thì làm.

Великая Эпоха
(Theo Đại Kỷ Nguyên tiếng Nga)


Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!

Ý kiến bạn đọc