Home » Chia sẻ » Một thoáng trên con sông quê của nhà thơ Tế Hanh

Sau nhiều thập kỉ đi vào thơ ca và làm thổn thức hàng triệu trái tim về sự yên bình, vẻ đẹp của làng quê Việt Nam, sông Trà Bồng (Quảng Ngãi), con sông trong bài thơ nổi tiếng Nhớ con sông quê hương của nhà thơ Tế Hanh hiện ra trong mắt vào một ngày cuối đông vẫn đầy thơ mộng, như vốn có.
d
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre (Thơ Tế Hanh)

Cùng với thời gian, cuộc sống của người dân làng quê bên dòng sông này cũng đã thay đổi nhiều hơn. Trên bờ cát, bên những rặng tre, hàng dương… những mái tranh ngày trước đã được thay bằng những ngôi nhà tầng, ngói đỏ.

Ở gần cuối dòng, nơi con sông chuẩn bị hòa mình vào biển lớn, một ngôi chợ khá bề thế và đẹp, được xây bằng tấm lòng hảo tâm của một người con xa quê như đang nghiêng mình khoe dáng với con sông.

Gần như những chiếc thuyền chèo tay, phương tiện dùng để mưu sinh hôm nào, giờ đã được thay thế bằng thuyền, tàu máy hiện đại, với vài chục, đến cả trăm sức ngựa.

Thế nhưng đôi lúc, trên sông nước mênh mông ấy, bất chợt hiện ra một chiếc thúng con, với cánh buồn trắng không còn lành lặn đang lặng lẽ trôi.

…. chở theo cả nỗi ưu tư về sự mưu sinh

Hay những đứa trẻ túm tụm với nhau chăm chú dõi theo chiếc cần đang câu buông bên mép nước.

Những cành củi khô đè nặng lên chiếc thúng chài, oằn tay người kéo, không khỏi làm nao lòng người, như thể gợi cho ta cảm giác thời gian đang níu quá khứ của ngày xưa quay về.

Nhớ con sông quê hương

Tế Hanh

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu

Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ

Chúng tôi lớn lên mỗi người một ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông

*

Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghềnh thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương…

(1956)

Phan Hoàng Oanh

Theo bee

Chuyên đề: ,

Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!

Ý kiến bạn đọc