Home » Chia sẻ » Hãy quên thù hận để có cuộc sống đẹp hơn
Thù hận để trong lòng mãi cũng chả hóa giải được gì cả, càng thêm làm khổ chính mình mà thôi…

Thù hận bỏ đi cho nhẹ lòng

 Model and Property released. Woman 40's holding a smartphone while having a discussion with colleague outside of an office building. --- Image by © Jim Craigmyle/Corbis

Khi chồng mình mất, mình hoàn toàn trắng tay bởi nhìn ra tài sản sau hôn nhân chẳng có gì, chính xác là chẳng còn gì. Bởi mấy năm lấy nhau tích góp được bao nhiêu mình đều dồn vào xây nhà trên mảnh đất của bố mẹ chồng cho chồng mình. Hai đứa khi ấy chỉ nghĩ được cho miếng đất để ở riêng thì dồn cả vào xây ở cho sung túc, sau này đằng nào chẳng là của vợ chồng mình.

Nhưng khi chồng mình không may tai nạn mất, mới thấy con dâu dù thế nào cũng chỉ là người dưng. Mẹ chồng không hề nghĩ đến việc mình là mẹ của hai đứa cháu của bà, cũng không quan tâm mình một thân nuôi chúng mà không có chồng thì vất vả ra sao. Điều duy nhất bà quan tâm là lấy lại tài sản. Vì con trai không còn, bà không muốn mất tài sản vào con dâu. Có lẽ bà sợ mấy mẹ con mình ở lâu trong ngôi nhà ấy, “lâu lâu cứt trâu cũng hóa bùn”.

Bà nghĩ ngay kế vì một mình mình nuôi các con vất vả nên ngôi nhà ấy nên cho thuê, ấy mẹ con mình về ở với nhà nội. Song tự bà dắt người vào thuê nhà, thủ tục do bà làm bởi về giấy tờ nhà đất vẫn do ông bà đứng tên. Tiền thuê nhà mình không được cầm, bà lấy cớ để bà quản giúp. Mình đem các con về, mang tiếng là để ông bà nội “cưu mang” chứ cơ cực, tủi tràn nước mắt. Chẳng muốn nhắc lại chuyện nữa, nhưng nói chung mình nghĩ cũng do sự sắp đặt của bà. Vì mình ở với bà khổ quá không chịu được nên tự mâu thuẫn mà đưa con đi về ở với bố mẹ đẻ. Bà cũng lấy cớ từ việc mâu thuẫn này mà quên luôn khoản tiền thuê nhà. Nói thực mình cũng không cần. Số tiền mình bỏ ra để xây ngôi nhà đó cũng chưa một lần mình ngồi nói chuyện lấy lại, song lòng vẫn canh cánh có ngày đòi cho các con.

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng cuộc sống của mình bây giờ ở nhà bố mẹ, tuy không giàu có thừa mứa gì, song vui vẻ, đầm ấm. Nên mấy năm qua mình cũng chẳng nghĩ đến chuyện ôm hận, đòi tiền. Mình tâm niệm rằng ông trời có mắt, ăn ở ra sao sẽ nhận lại quả báo y như vậy. Vả lại, mình cứ nghĩ đến chồng thì lại tin rằng có thể tha thứ cho những người thân của anh ấy, vì những gì chúng mình đã có với nhau, vì tài sản vô giá mà anh để lại cho mình là hai đứa con luôn rất yêu thương mẹ.

Hạnh Nhung/dân trí


Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!

Ý kiến bạn đọc