Home » Khoa học, Tiêu biểu sideshow, Tiêu Điểm » Bí ẩn về người tí hon trong lịch sử (Phần 2)

Sách cổ Trung Quốc ghi chép về những người tí hon

>> Bí ẩn về người tí hon trong lịch sử (Phần 1)

>>Bí ẩn về người tí hon trong lịch sử (Phần 3)

Ở Trung Quốc vào triều nhà Thanh, học giả nổi tiếng Kỷ Hiểu Lam là một người rất được kính trọng. Ông làm quan tới chức Thượng thư bộ Lễ. Trong sách “Duyệt vi thảo đường bút ký” (nghĩa là “Xem qua những ghi chép trong lều cỏ của những ẩn sỹ”), ông có chép 2 câu chuyện nói về người tí hon. Bộ sách này ghi chép lại những kiến thức mà ông thu được từ khi sinh ra. Bởi vì thời đó Kỷ Hiểu Lam có học vấn danh tiếng lẫy lừng tại Trung Quốc, từng là tổng biên tập bộ sách “Tứ khố toàn thư” của hoàng gia, cho nên những ghi chép của ông có độ tin cậy và xác thực rất cao.

Trong đó có một mẩu chuyện nói về người tí hon, ghi chép trong tập 3 của bộ sách – “Ghi chép trong chuyến đi chơi vào mùa hè ở Loan Dương – 3″. Trong đó miêu tả rằng, ở vùng Ô Lỗ Mộc Tề (nay thuộc huyện Địch Hóa) người ta thường xuyên trông thấy những người tí hon thân chỉ cao khoảng 40 cm, đầy đủ cả già trẻ lớn bé. Mỗi khi cây lựu ra hoa, những người tí hon này bẻ cành lựu, bện thành những vòng nhỏ đội lên đầu, đứng thành đội hình ca hát nhảy múa. Tiếng nói của họ nghe như tiếng hươu kêu, du dương êm ái.

Có một số người tí hon còn lẻn vào trong các lều vải nơi đóng quân của triều đình để trộm thức ăn, nhưng không cẩn thận bị bắt. Những người tí hon ấy quỳ gối trên mặt đất và khóc. Nếu bắt họ trói lại, họ sẽ tuyệt thực đến chết. Còn nếu thả họ đi, thì họ cũng không dám chạy ngay, mà trước tiên đi chậm rãi vài bước ra xa, quay đầu lại nhìn quanh xem. Nếu có người truy đuổi chửi mắng họ, thì họ lập tức quỳ xuống đất khóc. Còn nếu không ai truy đuổi thì họ chậm rãi đi ra xa, tới khoảng cách khá an toàn rồi mới nhanh chóng chạy trốn vào trong núi sâu.

Quân nhà Thanh không thể tìm thấy những chỗ mà giống người tí hon này ở, cũng chẳng biết gọi họ như thế nào, bởi thấy họ thích cài hoa lựu màu đỏ, bèn gọi họ là “Hồng lưu oa”. Lúc ấy huyện Khâu (nay là huyện Huy tỉnh Hà Nam) có viên quan tên là Thừa Thiên Cẩm, tuân lệnh đi tuần tra xem xét bãi chăn nuôi. Ở đây ông từng bắt được một người tí hon bèn đem về, đối xử rất tử tế với người tí hon. Râu tóc của họ đều giống như chúng ta chứ không có gì kỳ dị cả.

Một câu chuyện về người tí hon khác được ghi lại cũng trong bộ sách này, trong tập thứ 18 – “Cô vọng thính chi – 4″, là miêu tả của vị tướng quân tên là Cát Mộc Tát. Cát Mộc Tát nói rằng ông ta từng đuổi theo mấy con chim trĩ tới tận vùng núi sâu, nhìn thấy trên vách núi cao và dốc hình như có người, bèn vượt qua hẻm núi tới xem xét. Ở cách mặt đất khoảng 15 -17 m, nhìn thấy một người cao khoảng 40 cm, lông màu đen phủ đầy trên mặt và chân tay, trên thân khoác áo màu tía (hắc mao nhân). Ngồi đối diện với người đó là một người nữ tướng mạo xinh đẹp đang nướng thịt, dáng dấp như người Mông Cổ, khoác áo lông màu xanh lục. Bên cạnh người nữ có 4 5 hắc mao nhân hầu hạ. Họ chỉ lớn bằng đứa trẻ, khi nhìn thấy người thì cười vui, nói thứ tiếng không phải là tiếng Mông Cổ mà cũng không phải là ngôn ngữ địa phương nào, mà nghe như tiếng chim hót, không ai hiểu được. Thấy họ như thế, Cát Mộc Tát bèn thi lễ và tặng quà cho họ. Đột nhiên từ trên sườn núi có một vật rơi xuống, nhìn thử thì là một miếng thịt đùi của một con la. Sau đó ông thi lễ và tặng quà, nhưng cả 2 người đều khoát tay không nhận. Miếng thịt la đủ dùng làm thức ăn 3 ngày mới hết. Sau này Cát Mộc Tát cùng với đoàn người ngựa cùng đi tìm lại chỗ đó, nhưng không tìm được.

Vào những năm 40 của thế kỷ trước xuất hiện những người tí hon da đen

Trong tờ báo “Cầu tri thế giới” số thứ 17, tác giả La Quế Sinh trong bài “2 người tí hon da đen là loại sinh vật gì?” có nói: Nhà tôi ở bên sông Ly Giang ở tỉnh Quảng Tây, cách Quế Lâm không xa. Tôi nhớ rất rõ vào những năm 40 vào một ngày lúc giữa trưa, tôi đang mang bát cơm ra bên ngoài ăn. Tự nhiên ở chỗ băng ghế dài đằng sau nhà dùng để làm nơi phơi quần áo, từ sau tấm vải bước ra 2 người tí hon da đen. Họ cao khoảng 4 cm, tỉ lệ cơ thể tương tự như chúng ta. Toàn thân họ rất đen, trông như không mặc quần áo, đi đứng thẳng lưng. Họ đi tới giữa băng ghế, ngoảnh mặt về phía tôi đứng. Tôi giơ đôi đũa lên cao, họ cũng đồng loạt giơ hai tay lên cao. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng nhìn thấy rõ ràng từng ngón tay của họ. Tôi rất sợ hãi, tiện tay nhặt một hòn đá ném họ, sau đó chạy ngay về nhà gọi người lớn ra xem, nhưng lúc đó 2 người tí hon da đen đó đã biến mất.

Bí ẩn về người tí hon trong lịch sử (Phần 2) - Tin180.com (Ảnh 2)

Người nước Lặc Tất thân cao 3 tấc

Trong sách “Biệt quốc động minh ký” của Quách Hiến triều đại nhà Hán có ghi: “Người nước Lặc Tất cao khoảng 12 cm, có cánh, ngôn ngữ của họ nghe như tiếng cười thân thiện, vì thế mà còn gọi nước này là nước Thiện Ngữ. Họ thường họp nhau thành nhóm bay dưới ánh mặt trời để phơi nắng, thân đã nóng đủ thì bay về, uống nước sương như uống sữa. Nước sương này xuất hiện lúc sáng sớm, trông như châu ngọc vậy”. Quách Hiến chỉ viết về người nước Lặc Tất rất ít, nhưng qua đó đã cho thấy một số điều. Họ phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, nóng người là về. Họ cũng thu lấy năng lượng mặt trời giống như các khí công sư hiện đại hướng mặt về phía mặt trời để luyện công.

Trong bộ sách “Thái bình quảng ký” được biên soạn vào thời nhà Tống, tập 480 và tập 482 đều có một số ghi chép về người tí hon.

Nước Hạc Dân ở phía Tây biển Bắc Hải

Phía Tây biển Bắc có một nước gọi là Hạc Dân. Người dân thân cao khoảng 12 cm, nhưng ngày đi ngàn dặm, đi lại nhanh như bay, nhưng thường bị những con hạc biển nuốt chửng vào bụng.

Bí ẩn về người tí hon trong lịch sử (Phần 2) - Tin180.com (Ảnh 3)Bí ẩn về người tí hon trong lịch sử (Phần 2) - Tin180.com (Ảnh 4)

Trong số họ cũng có hạng người quân tử cũng có kẻ tiểu nhân. Nếu như là quân tử thì tính trời thông tuệ, tinh tế và quyền biến. Mỗi lần để phòng bị hạc biển nuốt mất, họ thường dùng một miếng gỗ để khắc thành hình dáng của bản thân, có khi số lượng lên tới mấy trăm cái tượng như thế. Họ đặt tượng ở những vùng hoang dã ven bờ biển. Hạc biển cho rằng đó là người nước Hạc Dân, bèn nuốt tượng đó vào bụng. Thế là hạc biển bị tượng gỗ mắc kẹt trong cổ họng mà chết, qua hàng trăm hàng ngàn lần mắc lừa như thế, hạc biển về sau khi nhìn thấy người nước Hạc Dân thật sự cũng không dám nuốt chửng như trước nữa.

Người dân nước này phần lớn đều sống ở những chỗ hẻm núi bờ suối, tạc động và xây dựng thành trì. Một tòa thành thường dài 50 m đến 90 m, và có đến hàng ngàn hàng vạn tòa thành như thế. Mùa xuân hoặc mùa hè họ ăn cỏ trên đường, mùa thu mùa đông họ ăn rễ cây. Khi mùa hè họ ở trần, còn mùa đông họ dùng cỏ non kết thành quần áo để mặc. Họ còn biết cả phương pháp dưỡng sinh nữa.

Xác khô

Lý Chương Vũ có một cái xác khô của một người tí hon, gọi là “Nhân kiền nhi”. Nó dài khoảng 12 cm, đầu, đùi, ngực đều còn nguyên vẹn, lông mày và mắt cũng rất rõ ràng. Ông nói đó nhất định là người của nước Tiêu Nghiêu – một đất nước của người lùn được ghi chép trong truyền thuyết xa xưa.

Những người nhỏ bé rơi xuống đất trong mưa bão

Thời nhà Ngụy, khi trời mưa, tại sân nhà Vương tử họ Sung có 8 9 người nhỏ bé theo mưa rơi xuống. Họ cao chỉ khoảng 20 – 25 cm. Những người tí hon này nói rằng, nhà họ ở vùng biển phía Đông Nam, đang bay thì gặp phải cơn gió lớn đánh dạt vào và rơi xuống đây. Khi nói chuyện với họ thì thấy rằng họ rất có tri thức, những gì họ nói đều tương tự như những điều ghi trong sách lịch sử.

Minh Trí

(theo ntdtv.com)

Chuyên đề: ,

01 ý kiến dành cho “Bí ẩn về người tí hon trong lịch sử (Phần 2)”

  1. thế này chắc cô bé thumberrella có thật nhỉ

    Reply

Ý kiến bạn đọc