Home » Chia sẻ, Truyện ngắn » Vách ngăn thời gian

“Our main business is not to see what lies dimly at a distance,

but to do what lies clearly at hand”

(Điều quan trọng nhất không phải là biết được điều gì sẽ xảy ra ở tương lai,

mà là biết được phải làm gì trong hiện tại)

(Thomas Carlyle)

Thoáng nghĩ nhiều khi chúng ta thật kì lạ. Nhớ lại những ngày xưa thơ ấu, ta thường bắt đầu câu chuyện của mình bằng câu nói: “Sau này lớn lên, ta sẽ…”. Đến khi lớn lên, ta lại nói: ” Khi nào trưởng thành, ta sẽ…”. Khi trưởng thành rồi, ta bảo: ” Sau khi kết hôn, ta sẽ…”. Và rồi kết hôn xong, ta lại mơ màng: ” Đến lúc được nghĩ hưu, ta sẽ…”. Rồi đến lúc nghỉ hưu, nhìn lại cuộc đời, chúng ta lại ngỡ ngàng khi thấy dường như có một cơn gió lạnh đã cuốn trôi tất cả…

Vậy có nghĩ là sao, có phải ta đã bỏ lỡ cuộc đời mình rồi không?! Ta đã không kịp ngắm nhìn và cảm nhận những thú vị của cuộc sống và cũng chẳng còn cơ hội nào nữa. Khi hiểu ra rằng, mình phải sống trọn vẹn từng giờ, từng khắc của hiện tại thì đã quá muộn.

Và có lẻ tôi là một nạn nhân của những sầu muộn trong quá khứ và những lo lắng về tương lai. Năm 15 tuổi gia đình phá sản, những thay đổi quá ư đột ngột của cuộc sống và sự mặt cảm đã lấy đi nụ cười nơi tôi, tôi ngủ vùi trong tự ti, buồn chán. Đến năm 18 tuổi căn bệnh suy thận lại lấy đi của tôi niềm hi vọng nhỏ nhoi nhất. Tôi dường nhu suy sụp, không ăn, không ngủ, chỉ trong vài ngày tôi trở nên gầy rạc hẳn đi. Lúc đó tôi chẳng biết gì ngoài những nỗi lo, tôi ngất xĩu trên vỉa hè… Cuối cùng, bác sĩ nói rằng tôi chỉ còn sống được hai năm nữa. Tôi bàng hoàng. Tôi viết di chúc, tôi rời bỏ người tôi yêu, rồi đóng của phòng ngồi đợi đến ngày định mệnh. Vá một tuần trôi qua, tôi bật khóc và thầm nghĩ:”Đấu tranh với những nỗi lo lắng cũng chẳng ích gì”. Tôi phó mặc tất cả, để tâm hồn thư thài và ngủ. Suốt một tuần, tôi chưa bao giờ ngủ được hai tiếng liên tục, nhưng giờ, chẳng còn gì có thể làm vướn bận tâm trí của một người sắp chết, tôi ngủ ngon lành như một đứa trẻ. Sự căng thẳng, mệt mỏi tan biến, tôi ăn ngon miệng hơn và lại tăng cân.

Tôi thi Đại Học, tôi không còn lo lắng nữa, không hối tiếc về nhữg chuyện đã xảy ra, không còn e sợ tương lai nữa. Tôi dồn hết thời gian, sức lực cho những công việc hiện tại. Và điều đó làm tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tôi đã hiểu:” Chết không phải là điều đáng sợ nhất, mà điều đáng sợ nhất là để tâm hồn bị lụi tàn ngay khi còn sống”, tôi phải làm gì đó, Ba mẹ cần tôi, những đứa em nhỏ cần tôi, và tôi cần cuộc sống này. Và cứ thế, mỗi sớm mai thức dậy, tôi lại nhủ “hôm nay là một cuộc đời mới”, tôi sẽ sống với những sứ mệnh cao cả nhất, sống trọn vẹn cho ngày hôm nay…tôi viết ra danh sách cho từng ngày và cố gắng làm đúng như thế: Ngày hôm nay…tôi sẽ…

Ngày hôm nay, tôi sẽ vui vẻ. Tôi thừa nhận những gì Abraham Linconl đã nói: “Khi người ta quyết định vui vẻ thì họ sẽ được vui vẻ gần như thế”.Hạnh phúc có từ chính bên trong chúng ta chứ không phải từ ngoại cảnh.

Ngày hôm nay, tôi sẽ cố gắng thích nghi với thực tế thay vì bắt mọi thứ phải thay đổi theo mong muốn chủ quan của mình. Tôi sẽ chấp nhận gia đình, công việc và sự may mắn như chúng vốn như vậy và tìm cách điều chỉnh bản thân để phù hợp với chúng.

Ngày hôm nay, tôi sẽ chăm sóc, rèn luyện cơ thể mình. Tôi sẽ không lạm dụng hay bỏ bê nó; có như vậy nó mới trở thành cổ máy hoàn hảo và nghe theo mệnh lệnh của tôi.

Ngày hôm nay, tôi sẽ cố gắng rèn luyện trí óc. Tôi sẽ học hỏi điều gì đó hữu ích. Tôi quyết định không chỉ là một kẻ chỉ suy nghĩ lan man. Tôi sẽ đọc một quyển sách đòi hỏi phải suy nghĩ, nổ lực và tập trung.

Ngày hôm nay, tôi sẽ rèn luyện tâm hồn mình. Tôi sẽ giúp đỡ vài người mà không cho họ biết. Tôi sẽ làm ít nhất hai điều mình không muốn làm để rèn luyện.

Ngày hôm nay, tôi sẽ tỏ ra thật dể thương. Trông tôi phải thật rạng rỡ, tôi ăn mặc chỉnh tề, nói năng nhẹ nhàng, cử chỉ lịch thiệp và hào phóng với những lời khen ngợi, không phê bình một ai, không chê trách điều gì và không tìm cách chấn chỉnh người nào.

Ngày hôm nay, tôi sẽ không nóng vội muốn giải quyết vấn để cả đời mình chỉ trong một ngày. Và như thế, thay vì phải chịu đựng 12 giờ lo lắng như trong địa ngục về nó, tôi có thể làm việc hiệu quả hơn.

Ngày hôm nay, tôi sẽ lập một kế hoạch. Tôi sẽ viết ra những việc mình muốn làm trong từng giờ. Ngay cả khi không thể thực hiện được chính xác thì ít nhất tôi cũng đã cố gắng. Điều này sẽ giúp loại bỏ được hai tính “hấp tấp” và “lưỡng lự”.

Ngày hôm nay, tôi sẽ dành nửa giờ yên tĩnh để thư giản một mình. Trong lúc đó, đôi khi tôi có thể nghĩ về Chúa như một cách tạo ra viễn cảnh tươi sáng hơn cho đời minh.

Ngày hôm nay, tôi sẽ không sợ hãi, đặc biết không sợ hãi trong việc vươn tới một cuộc sống hạnh phúc hơn, để tận hưởng những điều tốt đẹp, để yêu thương và để tin rằng tôi cũng xứng đáng được yêu thương….

**********************************

Và cứ như vậy, “cuộc đời mới” của tôi trở nên ý nghĩa và bổ ích hơn trước rất nhiều. Gía trị của cuộc sống ào ạt trong tôi và theo tôi nghĩ, một trong những bi kịch của con người là tất cả đều có khuynh hướng lẩn tránh cuộc sống. Thay vì ngắm nhìn những khóm hồng đang nở rộ trước hiên nhà, chúng ta lại mơ về một vườn hồng huyền ảo ở tít tắp tận chân trời xa. Tại sao chúng ta lại khờ dại như vậy.?

Để một ngày trôi qua thật sự có ý nghĩa, chúng ta hãy tách khỏi ngày hôm qua bởi chính chúng đã soi đường cho những kẻ dại dột đi đến cái chết vô vị. Những lo âu về tương lai và quá khứ mà chúng ta vẫn mang theo bên mình chính là những trở ngại lớn nhất. Hãy tách khỏi qúa khứ và chôn vùi nó. Và cũng làm như thế với tương lai, Tương lai chính là hậu quả hay kết quả của hiện tại. Chỉ có hiện tại mới có thể cứu rỗi được con người. Sự suy giảm về nhiệt huyết cũng như những phiền muộn và căng thẳng sẽ luôn đeo bám những ai cứ lo lắng cho ngày mai.

Chúng ta hãy đóng chặt cánh cửa sắt nặng nề dẫn đến quá khứ và tương lai. Hãy sống với ngày hôm nay, tận dụng tối đa 24 giờ quý giá của một ngày.

Khi nào ta nên bắt đầu??? Tuần sau?…Ngày mai?…hay Hôm nay?!

_Enny_Huy_ và những lời chiêm nghiệm.

Theo tin180

Chuyên đề: ,

Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!

Ý kiến bạn đọc