Sống co cụm và cách biệt trong nhiều thế kỷ, nhiều người trong cộng đồng này đã bị mắc chứng bệnh Laron, một thứ bệnh di truyền cực kỳ hiếm có. Với những người bị bệnh này, một thay đổi lớn trong đoạn gien tiếp nhận hooc môn tăng trưởng đã xảy ra, khiến cho chiều cao của họ không thể vượt quá 1,3 mét. Tuy nhiên, trong cái rủi lại có cái may. Những người Lùn con cháu của các « conversos » không hề bị mắc bệnh ung thư hay tiểu đường, hai căn bệnh phổ biến của thời đại.
Kết quả thống kê hết sức ấn tượng. Trong toàn bộ cộng đồng người Lùn, chỉ có duy nhất một trường hợp mắc bệnh ung thư, và đã được chữa khỏi, trong khi đó, trong nhóm đối chứng, ung thư chiếm 20% nguyên nhân gây tử vong. Trong nhóm những người bị mắc bệnh Laron, cũng không có trường hợp tiểu đường nào, trong khi, 5% thành viên của những người tử vong trong nhóm đối chứng lại mắc bệnh này.
Việc so sánh hai nhóm cư dân, cùng sống tại một nơi như vậy, đã giúp cho các nhà nghiên cứu loại trừ được tác động của môi trường, để cho thấy bệnh Laron gây lùn là một nhân tố bảo vệ những người mắc bệnh này khỏi hai căn bệnh ung thư và tiểu đường.
Theo nhà nghiên cứu nhi khoa chuyên về nội tiết Jean-Claude Carel (thuộc đại học Paris VII), quan sát lâm sàng hết sức hi hữu này trên một nhóm người kể trên đã củng cố một kết luận được rút ra từ các thực nghiệm được tiến hành trước đó trên động vật. Theo đó, tuổi thọ của các con chuột lùn, mà quá trình tăng trưởng của chúng bị gián đoạn, thường cao hơn từ 40-60% so với các đồng loại có quá trình phát triển bình thường.
Cơ chế khiến những người Lùn Ecuador không bị bệnh ung thư
Riêng về bệnh ung thư, nghiên cứu kể trên đã chỉ ra rằng, sự vắng mặt của bệnh này trong nhóm những người mắc bệnh Laron ở Ecuador có thể xuất phát từ chỗ, một khi bị rơi vào tình trạng bị các «gốc tự do » (radical libre) tấn công, các tế bào trong cơ thể những người Lùn thường tự phá hủy, thay vì tích lại các biến đổi sai, mà chúng phải chịu, vào trong hệ mã di truyền ADN của các tế bào. Các tế bào ung thư, vì vậy, không thể hình thành và phát triển được.
Tuy nhiên, trên thực tế, khác với các loài chuột và giun được thí nghiệm, tuổi thọ của những người Lùn không cao hơn những đồng bào của họ. Có nhiều lý do để giải thích, trong đó có thể đến các loại bệnh tật nguy hiểm khác, cũng như những đối xử kỳ thị của xã hội, vì hình hài khác thường của họ.
Có nên áp dụng phát hiện này vào việc phòng bệnh ung thư và tiểu đường ?
Vấn đề đặt ra là : liệu phát hiện quan trọng này có tác động gì đến việc chăm sóc sức khỏe cộng đồng ? Liệu có thể áp dụng việc ức chế hoóc môn tăng trưởng để phòng tránh được bệnh ung thư và tiểu đường một cách rộng rãi ?
Nhà nội tiết học Jean-Claude Carel tỏ ra rất thận trọng. Theo ông, trong hai thập niên vừa qua, người ta đã nói quá nhiều đến hoóc môn tăng trưởng như một thứ thuốc trường sinh bất tử thần diệu. Hiện nay, trên thế giới, 1/3 các sản phẩm có chứa hoóc môn tăng trưởng đã được những người cao tuổi, đang mắc bệnh, tiêu thụ mà không hề có sự chỉ dẫn về y học. Vì vậy, không nên, quay ngoắt 180° để đưa ra biện pháp ức chế hoóc môn tăng trưởng này, như là một cây đũa thần mới, nhằm thỏa mãn ước mơ về một cuộc đời không bệnh tật.
Đồng ý với ý kiến của nhà nội tiết học kể trên, chuyên gia lão khoa Martin Holzenberger (thuộc bệnh viện Saint-Antoine – Paris), đã đưa ra lời khuyên như sau : tùy theo từng cá nhân, mà lượng hoóc môn tăng trưởng có thể chênh lệch nhau đến 5 lần. Với tuổi già, cơ thể có thể tự điều chỉnh lượng hoóc môn này. Nếu ức chế nó một cách cưỡng ép, cơ thể có thể bị mắc những bệnh không lường được. Để có thể áp dụng được phát hiện kể trên vào việc phòng bệnh và kéo dài tuổi thọ, cần phải có thêm nhiều nghiên cứu.
theo rfi
Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!