Home » Cổ truyền, Tiêu biểu sideshow, Văn hóa » Nhà Hậu Trần: P6 – Đại chiến quyết liệt ở cửa biển Thần Phù

Cửa biển Thần Phù là vị trí Vị rất quan trọng, quân Minh muốn nam tiến theo đường thủy phải đến đây ra biển tiến xuống phía nam. Vị trí quân Hậu Trần chọn đón đánh là ở Mô Độ, Yên Mô, Trường Yên, nơi có con đường hẹp lại lầy lội, như thế quân Minh sẽ không huy động được sức mạnh của đội kỵ binh tinh nhuệ, hy vọng dù thua thiệt về quân số nhưng được bù đắp về địa lợi. Tháng 9/1412 Trương Phụ đưa quân đến cửa biển Thần Phù.

Trận Mô Đỗ

Sáng sớm ngày 6/9/1412 quân Minh đến của biển Thần Phù, từ xa đã thấy bóng thuyền quân Hậu Trần, Trương Phụ liền sai Phương Chính đưa hàng trăm chiến thuyền tiến đánh, Trương Phụ dẫn quân theo sau. Kỵ binh quân Minh vẫn theo hai bên bờ theo thủy quân, nhưng lại không không tiến theo được bởi địa hình không cho phép.

Lúc này có gió bắc, chiến thuyền quân Minh theo chiều gió mở hết các cánh buồm nhằm tận dụng sức gió tiến đánh. Trước đà tiến của quân Minh, các thuyền nhỏ của quân Hậu Trận dường như kinh sợ quay đầu chạy ra biển, quân Minh đuổi sát theo sau.

Các chiến thuyền quân Hậu Trần vừa chạy đến cửa biển thì dàn ngay thành thế trận, thuyền quân Minh to lớn nối đuôi nhau trong dòng sông nhỏ hẹp không thể dàn thành trận được.

(Tranh minh họa của họa sĩ Sỹ Hòa, báo Bình Phước Online)

(Tranh minh họa của họa sĩ Sỹ Hòa, báo Bình Phước Online)

Thuyền quân Minh vừa chớm ra vùng cửa biển, chưa kịp dàn trận thì các chiến thuyền quân Hậu Trần dàn trận sẵn tấn công dồn dập, đầu tiên là tiếng pháo vang rền trên các chiến thuyền, thuyền quân Hậu Thần áp sát thuyền quân Minh, dùng câu liêm móc vào kéo lại gần rồi nhảy lên tấn công.

Nguyễn Súy chỉ huy một cánh quân chiếm lĩnh vị trí thuận lợi trên bờ để bắn tên và đạn pháo xuống thuyền quân Minh.

Quân tiên phong của Phương Chính thiệt hại nặng nề. Quân Minh lợi dụng hướng gió cố chạy nhanh ra biển, đâm cả vào thuyền quân Hậu Trần.

Đặng Dung cùng các chiến binh của mình dũng cảm ở tuyến đầu tả xung hữu đột khiến quân Minh khiếp vía, cổ vũ tinh thần quân Hậu Trần hăng hái quyết chiến. Đúng lúc này hậu quân của Trương Phụ cũng tiến đến, Phụ cho quân tinh nhuệ đối mặt với quân của Đặng Dung, hai bên giằng co bất phân thắng bại đến tận chiều tối.

Không có chỉ huy tối cao khiến người đánh, người rút

Trương Phụ quan sát thế trận thấy cánh quân trên bộ của Nguyễn Súy chiếm vị trí tốt, liên tục bắn pháo và tên vào các chiến thuyền quân Minh, liền sai một cánh quân trên bộ đi xuyên qua rừng nứa, đến nửa đêm bất ngờ đánh vào quân Nguyễn Súy.

Nguyễn Súy bị đánh bất ngờ không chống nổi phải cho quân lên thuyền rút lui, không còn được hỗ trợ Nguyễn Cảnh Dị cũng cho quân rút theo. Thế trận bao vây của quân Hậu Trận bị hở, thủy quân Minh tràn được ra vùng biển tìm cách bao vây lại quân Hậu Trần.

Các chiến thuyền của Phò mã Hồ Bối bị quân Minh hình thành thế bao vây, biết thế không chống nổi liền cho quân lên bờ rút lui theo đường rừng. Quân Minh không đuổi theo các cánh quân Hậu Trần rút đi mà nhắm thắng vào cánh quân của Đặng Dung đang chiến đấu rất dũng cảm.

Cánh quân của Đặng Dung bỗng chốc bị bỏ lại một mình, vẫn chiến đấu dũng cảm trong muôn trùng vòng vây quân Minh. Đặng Dung chỉ huy quân mở một con đường máu chạy thoát ra biển rồi rút về phương nam.

Trương Phụ thúc quân đuổi sát, dùng câu liêm móc thuyền quân Hậu Trần rồi leo lên đánh. Binh sĩ của Đặng Dung dù đã rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng ngăn cản quân Minh, cố gắng chạy thoát, nhiều người dũng cảm chặn hậu đã ngã xuống, hình ảnh thật bi hùng.

Cuộc chiến diễn ra liên tục không ngừng từ sáng sớm ngày 6/9/1412 đến trưa ngày 7/9/1412. Sử nhà Minh là “Minh thực lục” ghi chép rằng hàng ngàn quân Hậu Trần bị diệt, 1.000 quân và tướng chủ lực bị bắt như đại tướng Trần Lỗi, Long hổ tướng Đặng Nhữ Hý, … Thế nhưng không có nguồn sử nào ghi chép về thiệt hại của quân Minh, nhưng với tính ác liệt của trận đánh thì đó cũng là con số không nhỏ.

Nhìn chung quân Hậu Trần có một điểm yếu là không có một tiếng nói thống nhất từ trên xuống, cánh quân nào cũng nghe theo lời chủ tướng quân của mình, người có tiếng nói thống nhất tối cao khiến ai cũng nghe theo thì không có. Vì thế mà có cánh quân thì rút đi, cánh quân khác thì cô độc ở lại chiến đấu.

Trong Đại Việt Sử ký Toàn thư, sử thần Ngô Sĩ Liên nói rằng: “Đạo cầm quân chế thắng cốt ở đồng tâm hiệp lực. Giả sử bọn Súy và Dị một lòng quyết đánh thì Dung và Phụ cũng chưa biết ai được ai thua. Đó là vì trời không giúp họ Trần vậy!. ”

Nếu như Đặng Tất vẫn còn thế có thể đã có được tiếng nói thống nhất trong đội ngũ quân Hậu Trần, nhưng lịch sử đã qua đi không thể lấy lại được.

Quân Hậu Trần rút về Nghệ An lo phòng thủ, quân Minh dễ dàng chiếm Thanh Hóa mà không có sự kháng cự đáng kể nào. Dân Thanh Hoá chống cự và dấu lương thực, quân Minh mạnh tay chém giết bừa bãi gây thêm nhiều tội ác.

Do thủy quân bị thiệt hại nặng, Trương Phụ cho ngụy binh gấp rút đóng thêm các chiến thuyền mới.

Thấy quân Hậu Trần tập trung phòng thủ ở Nghệ An, Trương Phụ vốn cẩn trọng không dám cho quân đánh ngay. Vua Minh Thành Tổ nóng lòng muốn kết thúc chiến tranh ở Giao Chỉ liền quyết định cho thêm quân tăng viện cùng lương thực.

Trần Hưng

Theo trithucvn.net

Chuyên đề: ,

Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!

Ý kiến bạn đọc