Dù nhiều người không muốn chiến tranh xảy ra, nhưng việc Nato không giữ đúng cam kết mà tiếp tục mở rộng về phía đông, các phòng nghiên cứu sinh học của Mỹ vẫn âm thầm hoạt động dù Nga yêu cầu làm rõ nhiều lần, cùng với các áp lực khác đã khiến Tổng thống Putin quyết định tiến quân vào Ukraine.
( Xem bài: Nato quên mất sứ mệnh của mình, áp lực nào khiến Putin phải tấn công Ukraine)
Dù trước đây Tổng thống Putin nhiều lần muốn có quan hệ hòa bình tốt đẹp với phương Tây, nhưng Nato luôn xem Nga là đối địch. Các phương tiện truyền thông phương Tây hầu hết đều là của cánh Tả chiếm ưu thế áp đảo, hầu hết là các hãng truyền thông lớn có uy tín, kiểm soát gần như toàn bộ dư luận phương Tây, vì vậy bất kể họ nói gì, dù lời nói dối lớn đến đâu nhưng người đọc đều hiểu đó là ‘sự thật’.
Tìm hiểu nhà lãnh đạo Nga này không chỉ giúp chúng ta trực tiếp nhìn thấy cuộc chiến Nga-Ukraine hiện tại và tình hình nước Nga, mà còn là con đường phải đi để hiểu được cục diện thế giới hiện tại và hướng đi trong tương lai.
Lý lịch của Putin không phức tạp chút nào, và có thể dễ dàng kiểm tra trực tuyến. Trên con đường sự nghiệp của Putin, có thể dễ dàng tìm thấy những suy nghĩ của ông về nước Nga và thế giới. Trong hơn 20 năm qua, Putin đã phát biểu tại nhiều hội nghị quốc tế khác nhau, và trả lời rất nhiều cuộc phỏng vấn trên các phương tiện truyền thông. Bất cứ ai lắng nghe và xem xét kỹ, có thể đi đến một cái nhìn khác với quan điểm của các phương tiện truyền thông chủ lưu phương Tây. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, cuộc chiến Nga-Ukraine đã diễn ra được 5 tháng mà rất ít người chịu lắng nghe tìm hiểu những lời của Putin.
Ví dụ, bản ghi âm và văn bản cuộc phỏng vấn Putin của đạo diễn điện ảnh nổi tiếng người Mỹ Oliver Stone, tổng cộng 9 tiếng đồng hồ trong 3 năm. Tôi đã mua nó vào ngày 11 tháng 3, hai tuần sau cuộc chiến Nga – Ukraine. Lúc đó, ở đó chỉ có 27 người bình luận.
Tới nay chỉ có 33 bình luận, phiên bản âm thanh không có bình luận cho đến nay, điều này cho thấy rằng rất ít người đã đọc, nghe nó. Đại đa số người dân đều nhắm mắt theo dõi phương tiện truyền thông cánh tả phương Tây, hùa theo tấn công Putin bằng ngôn ngữ bạo lực.
Đối với những người mà chúng ta không thể quen biết, chung sống và nói chuyện trực tiếp, vấn đề là phải biết cách họ nói về trải nghiệm của họ, và cách họ trả lời câu hỏi trong các cuộc phỏng vấn, cho dù họ chân thành hay gian xảo, thì vẫn có thể biết được họ là người như thế nào.
Về cơ bản có thể thấy rõ điều đó. Phát biểu trên kênh truyền hình CBS sau cuộc phỏng vấn với Putin, Stone cho biết, ông chưa bao giờ thấy ai khác thể hiện mình một cách thẳng thắn như Putin. Ngoài cuộc phỏng vấn này ra, trên mạng còn có nhiều cuộc phỏng vấn với Putin, và tôi tin rằng, những ai đã xem một số cuộc phỏng vấn trong số đó sẽ cảm thấy như vậy.
Giấc mơ thời trai trẻ
Cha của Putin là một người lính Nga chiến đấu chống lại Đức Quốc xã trong Thế chiến thứ II và bị thương, sau chiến tranh, ông học xong đại học và làm kỹ sư trong một nhà máy. Mẹ của Putin là một công nhân bình thường, và một tín đồ Cơ đốc giáo sùng đạo. Hai người anh trai của Putin qua đời khi còn nhỏ, và ông trở thành người con duy nhất của cha mẹ, được cha mẹ rất yêu thương.
Khi còn là một sinh viên, Putin đã bị thu hút bởi những câu chuyện KGB mà ông thấy trong sách và phim ảnh, và muốn lớn lên trở thành một nhân viên KGB. Thậm chí ông còn đến văn phòng KGB ở Leningrad (nay là St.Petersburg) để hỏi làm thế nào để trở thành KGB. Người ta nói với ông rằng, cần vào đại học, tốt nhất là học luật. Sau đó, ông vào đại học để học luật và học tiếng Đức.
Sau khi vượt qua một loạt các kỳ thi nghiêm ngặt và tốt nghiệp, Putin đã toại nguyện, đã được KGB tuyển dụng. Sau khi được đào tạo ở Matxcơva, ông được cử sang Đông Đức làm nhà phân tích tình báo. Làm KGB là một yếu tố kích thích, và thứ hai là để phục vụ đất nước.
Tuy nhiên sau đó Putin không thấy KGB giống như những gì mình biết qua sách báo và phim ảnh, ông từng nói với Stone rằng, ông là một sản phẩm của sự giáo dục tuyên truyền yêu nước thuần túy của Liên Xô.
Sau khi Putin trở thành tổng thống, thế giới bên ngoài đã phóng đại về lý lịch KGB trước đây của ông. Một số bài báo của Nga nói rằng, Putin là một siêu điệp viên, sự nghiệp KGB của ông nguy hiểm ra sao, thu được tin tình báo vũ khí nước ngoài quan trọng như thế nào, v.v.
Putin công khai trong một cuộc phỏng vấn với một phóng viên Nga vào năm 2000: Những lời tô vẽ đó đều là nói bừa, ông chỉ là một nhân viên phân tích tình báo dân sự bình thường. Tại Đông Đức, ông chịu trách nhiệm thu thập và phân tích chính trị của Đông Đức, Tây Đức và NATO, thông tin về các nhân vật chính trị và phe đối lập của họ, và viết báo cáo gửi cho tổng hành dinh.
Sau này, Putin nói, loại công việc đó hầu như không thú vị như công việc điệp viên trong tiểu thuyết và phim ảnh mà ông đã xem khi còn là sinh viên. Nếu Putin là một người giỏi đóng kịch, khoe khoang bản thân, thì ông ấy có thể yên lặng mặc nhận những chuyện thêu dệt ly kỳ về ông. Theo nguyên tắc bảo mật, tổng hành dinh KGB cũng sẽ không đứng ra phủ nhận. Putin tự làm rõ chuyện này, thể hiện ông là người trung thực.
Làm thế nào mà Putin với xuất thân rất bình thường lại “nhất bộ đăng thiên”, trở thành Tổng thống Nga? Nếu nói rằng bản thân ông là “thiên lý mã”, thì ông đã rất may mắn khi gặp được hai Bá Nhạc giỏi nhất nước Nga: người thứ nhất là Anatoly Sobchak, người thầy của ông ở trường đại học, sau này được bầu làm thị trưởng St.Petersburg; người thứ hai là Tổng thống Boris Yeltsin.
Quý nhân thứ nhất: Người thầy
Khi “Băng nhóm 8 tên” tổ chức đảo chính và quản thúc Tổng thống Gorbachev thì Putin từ chức, rời khỏi KGB. Ông luôn phản đối việc sử dụng vũ lực để thay đổi chế độ. Việc từ chức này thể hiện sự chán ghét của Putin đối với các cuộc đảo chính có vũ trang. Sự phẫn uất kéo dài cho đến ngày nay. Nhưng Putin không bao giờ tán thành chủ nghĩa cộng sản. Ông nói rằng ông không bị ảnh hưởng bởi “Tư duy mới” của Gorbachev, cũng như không bị ảnh hưởng bởi các ý tưởng khác. Lúc đầu, ông tin vào chủ nghĩa cộng sản, nhưng chứng kiến sự lạc hậu của Đông Đức, và sự thất bại của Liên Xô trên thực tế, ông cho rằng, hệ thống kinh tế trì trệ và độc tài chính trị hiện có đã đi vào ngõ cụt.
Sau khi từ Đông Đức trở về St.Petersburg, Putin ban đầu dự định học tiến sĩ, và đi theo con đường học vấn. Khi nền dân chủ của Nga tiến bộ, ông Sobchak, thầy giáo của ông, đã thắng cử thị trưởng thành phố St.Petersburg, và mời Putin làm việc trong chính quyền thành phố.
Putin nói với người thầy rằng, tôi rất sẵn lòng làm việc cho thầy, nhưng thầy là thị trưởng được bầu, và tôi có bối cảnh KGB (ông vẫn còn trong hệ thống KGB vào thời điểm đó), điều này sẽ có ảnh hưởng xấu đến thầy. Không ngờ thị trưởng nói rằng, tôi không quan tâm đến điều đó, và đích thân ông gọi điện cho người đứng đầu KGB, yêu cầu họ loại bỏ Putin khỏi biên chế KGB. Người đứng đầu KGB đã đồng ý yêu cầu của thị trưởng St.Petersburg, chính thức để Putin ra khỏi KGB.
Sau khi gia nhập ban lãnh đạo thành phố, Putin trở thành Giám đốc Văn phòng Đối ngoại, và Phó Thị trưởng, trở thành cánh tay phải của người thầy, và rất được tín nhiệm. Một ví dụ nhỏ: Có lần 3 đồng nghiệp KGB trước kia đến gặp Putin, nhờ Putin giúp họ có được chữ ký của Thị trưởng trên một tờ công văn. Putin mở ngăn kéo và lấy ra ba tờ công văn để trắng có chữ ký khống của Thị trưởng, và nói: “Thị trưởng tin tưởng tôi đến mức đó, làm sao tôi có thể hủy hoại sự tín nhiệm của Thị trưởng đối với tôi được”.
Ba đồng nghiệp KGB cũ của Putin thất vọng ra đi. Phẩm chất đáng tin cậy này của Putin sau này đã giúp ông có được nhiều cơ hội quan trọng.
Putin đã thể hiện tài năng ở một số vị trí. Ông học chuyên ngành luật ở trường đại học, và cũng học chuyên ngành kinh tế. Cả hai điều này đều hữu ích nhất khi Liên Xô vừa tan rã, đang chờ được xây dựng lại.
Nhưng khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài, người thầy của ông, Sobchak, tái tranh cử thị trưởng năm 1996, và bị thách thức bởi Phó thị trưởng thứ nhất Yakovlev (Putin là Phó thị trưởng thứ hai), cuối cùng bị thua 1,2%. Yakovlev đã sát cánh cùng Putin để hỗ trợ Sobchak đưa St.Petersburg phát triển. Khi Yakovlev nhảy ra để thách thức sếp của mình, Putin, người trung thành với người thầy và sếp của mình (cũng là tổng quản chiến dịch của Sobchak), đã mắng Yakovlev trên TV, và gọi ông ta là Judas.
Nhưng có lẽ biết được khả năng và phẩm chất của Putin, Yakovlev đã mời Putin làm phó thị trưởng sau khi thắng cử, nhưng Putin đã chọn cách rút lui cùng với người thầy Sobchak của mình.
Sobchak từ bỏ tôn giáo để theo đuổi chính trị vào năm 1991, và được bầu làm thị trưởng thành phố St.Petersburg với 70% phiếu bầu. Ông là người cởi mở, thích đọc và viết, và là chính khách Nga đăng nhiều bài báo nhất thời bấy giờ. Trong cuộc bình chọn “nhân vật của năm” năm 1991, người thứ nhất là Yeltsin, người thứ hai là Sobchak. Nhưng Sobchak là kẻ thù chính trị chính của Yeltsin. Quan điểm chính trị của Sobchak là: ủng hộ hệ thống dân chủ, nhưng kiên quyết phản đối sự khoan dung của Gorbachev và Yeltsin đối với sự tan rã của Liên Xô.
Người thầy Sobchak nhận định rằng, Putin rất tài năng và đề nghị Putin đến Matxcơva để tìm một công việc trong chính phủ. Nhưng Sobchak là đối thủ chính trị của Yeltsin, nên không thể giúp đỡ được.
Khi Putin là Phó Thị trưởng St.Petersburg, người phụ trách kinh tế của thành phố thời kỳ cộng sản đã bị thị trưởng đắc cử cách chức. Có thời điểm, tình trạng của người này tồi tệ đến mức gần như sống trên đường phố, không ai nghĩ rằng ông ta có thể có một tương lai chính trị nào. Nhưng Putin cho rằng, ông ấy là một người làm việc chăm chỉ và là nhân tài xuất sắc, trước đó, cả thành phố Leningrad đều dựa vào ông ấy để điều hành. Vì vậy, mỗi khi vị cựu quan chức này đến chính quyền thành phố làm việc, Putin đều không để ông ấy ngồi đợi trong phòng tiếp khách, mà ngay lập tức ra tận nơi tiếp đãi ông.
Người này sau đó trở thành Phó Thủ tướng thứ nhất của chính phủ Yeltsin. Khi nghe một người bạn nói rằng, Putin muốn tìm một công việc ở Matxcơva, Phó Thủ tướng thứ nhất lập tức tiến cử Putin làm Cục phó Cục Tài sản, thuộc Văn phòng Tổng thống Yeltsin, để thanh lý tài sản của Liên Xô ở nước ngoài.
Khi những người khác rơi vào cảnh tuyệt vọng, Putin không cậy thế lực, có khả năng nhận biết đánh giá nhân tài, và thiện tâm đối đãi, điều này khiến ông được thiện báo. Sau này, khi nói về thời kỳ đó, Putin nói rằng, khi đấy tôi không nghĩ ông ấy vẫn nhớ đến tôi.
Quý nhân thứ hai: Boris Yeltsin
Tài năng của Putin nhanh chóng thu hút sự chú ý của Yeltsin, trong vòng một năm, ông được thăng chức Giám đốc Tài sản, tiếp theo là Phó Giám đốc Văn phòng Tổng thống, Giám đốc Cục An ninh Quốc gia (tương đương giám đốc KGB trước kia) và Giám đốc Hội đồng An ninh Liên bang. Yeltsin ngưỡng mộ Putin đến nỗi đã nhanh chóng đề bạt ông lên làm Phó Thủ tướng và Thủ tướng. Vì để Putin có thể thắng cử tổng thống năm 2000, để Yeltsin nghỉ hưu sớm, Yeltsin đã tạo một cơ hội để Putin thể hiện tài năng của mình, để ông làm “quyền tổng thống”, để công chúng biết đến ông.
Yeltsin giao cho Putin những chức vụ quan trọng trong nước, đương nhiên biết rõ lý lịch của ông, nhưng Yeltsin cũng không né tránh việc Putin là cấp phó của đối thủ chính trị của chính mình, mà coi trọng nhân phẩm và tài năng, điều đó cho thấy phẩm đức và trình độ của Yeltsin.
Từ năm 1991, khi Putin làm Phó Thị trưởng thành phố St.Petersburg cho đến “quyền tổng thống” của Nga, tổng cộng chỉ 9 năm. Hơn nữa, ông đến Matxcơva để tìm việc vào tháng 8 năm 1996. Đến ngày 31 tháng 12 năm 1999, chỉ trong hơn ba năm, ông đã trở thành một Tổng thống quyền lực của Nga, quả là lên ngôi nhanh như tên lửa. Nhưng trong quá trình này, Putin đã giành được sự đánh giá cao và trọng dụng của Yeltsin, hoàn toàn nhờ tài năng xuất chúng và sự bình tĩnh, dứt khoát khi giải quyết công việc của ông. Ngoài ra, còn một điều quan trọng khác, đó là lòng trung thành và sự coi trọng chính nghĩa của ông, điều đó thậm chí còn trở thành yếu tố quan trọng để Yeltsin quyết định chọn ông làm người kế vị.
Như đã đề cập trước đó, sau khi Sobchak không tái đắc cử, thị trưởng mới đắc cử đã mời Putin ở lại làm phó thị trưởng, nhưng Putin nhất quyết không chấp nhận giữ chức Phó Thị trưởng mới, mà rút lui cùng với thầy, qua đó thể hiện nghĩa khí và lòng trung thành của Putin.
Sau khi vào Phủ Tổng thống của Yeltsin, Putin được thăng chức một mạch, có thể gọi là lên như diều gặp gió. Nhưng thầy của ông đã gặp xui xẻo và bị thanh trừng, thậm chí bị bắt vì nhiều tội danh. Sau khi biết tin, Putin đã có một hành động cực kỳ táo bạo. Ông đã sử dụng quyền hạn của mình để có được một chiếc máy bay, và “vận chuyển lậu” người thầy ốm yếu ra khỏi đất nước, đến nước Pháp. Làm một chuyện điên rồ như vậy, chẳng phải Putin rõ ràng là sẽ tự hủy hoại tương lai của mình sao?
Khi đó, Putin giữ chức vụ quan trọng trong Phủ Tổng thống, được Yeltsin coi trọng, tiền đồ vô lượng! Vậy mà Putin đã giúp đối thủ chính trị của Yeltsin (người thầy bị bệnh và không có tương lai chính trị) trốn ra nước ngoài. Đây chính là một vụ tự sát chính trị. Hơn nữa, sử dụng quyền lực để “đưa lậu” người ra khỏi đất nước cũng là một hành vi bất hợp pháp, không chỉ khiến Putin đối mặt với việc bị cách chức, mà còn bị điều tra và bị kết án tù.
Trong một cuộc phỏng vấn nhiều năm sau đó, khi được hỏi về điều này, Putin nói rằng, ông không cân nhắc gì đến tương lai chính trị của mình, nhưng lo lắng rằng nếu người thầy mắc bệnh tim nặng mà bị đưa vào tù, chắc chắn đó sẽ là một con đường chết. Còn bản thân ông, cùng lắm là mất việc ở phủ tổng thống, bị trừng phạt và bỏ tù, thì sức khỏe của ông vẫn tốt hơn thầy của mình, và có thể sống sót.
Một nhân vật có thể lựa chọn hy sinh tương lai của chính mình, chấp nhận ngồi tù để giải cứu người thầy của mình, thử hỏi liệu có được mấy người trong thế giới ngày nay? Chỉ dựa vào điều này, Putin đã là một một ngừi quý hiếm trên chính trường.
Sau khi đưa người thầy sang Pháp, Putin trực tiếp đến gặp Yeltsin để “tự đầu thú”, khai nhận mọi chuyện, rồi lấy chìa khóa phòng làm việc đưa cho Yeltsin, nói rằng sẽ về nhà chờ cảnh sát đến bắt.
Yeltsin há miệng tròn mắt, mãi không nói nên lời. Putin, người mà ông tin tưởng nhất, lại giúp kẻ thù chính trị của ông chạy trốn ra nước ngoài. Sự “phản nghịch” này khiến người ta quá kinh ngạc. Theo tự truyện của Yeltsin, ông nói rõ rằng, khi đó đầu óc ông quay cuồng với rất nhiều ý nghĩ.
Tự truyện của Yeltsin tiết lộ, việc lựa chọn Putin làm người kế nhiệm có liên quan trực tiếp đến vụ việc này. “Tôi đã có một phản ứng vô cùng phức tạp vào thời điểm đó. Putin không chỉ tự mình mạo hiểm, theo một phương diện khác mà nói, hành động này của ông ấy khiến tôi cảm thấy kính trọng sâu sắc…” –
Yeltsin nói: “Tôi thường tự hỏi bản thân một cách đau đớn: Ai sẽ hỗ trợ tôi? Ai thực sự có thể đứng sau lưng tôi? … Ngay tại thời điểm sau khi Putin thú nhận với tôi rằng, ông đã trộm đưa người thầy của ông ta đi, tôi bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, người này chính là người kế vị mà tôi đang tìm kiếm!”.
Kết quả, Yeltsin không những không tức giận, mà còn đưa lại chìa khóa, cười và nói với Putin: “Anh biết không? Sở dĩ tôi đánh giá anh cao chính là vì anh có hai ưu điểm mà người khác không có: Một là khí chất và lòng quả cảm của một quân nhân, hai là thái độ đối đãi với bạn bè”.
Từ sự việc này, trong tích tắc, một tia sáng đã rọi vào suy nghĩ của Yeltsin, Putin chính là người mà ông đang tìm kiếm và có thể tin tưởng. Giao nước Nga cho Putin, ông ấy có thể yên tâm! Sau đó, ông không chỉ đề bạt Putin làm thủ tướng, ông còn từ chức sớm trước nửa năm, và trao lại vị trí tổng thống cho Putin.
Hành động này của Putin quả là là một kỳ tích anh hùng không thể tưởng tượng nổi trong thời bình. Yeltsin cũng vô cùng xuất sắc, thứ mà ông ấy coi trọng không phải là bè phái hẹp hòi, mà là phẩm cách, khí chất và năng lực làm việc của một người. Yeltsin đã đưa ra sự lựa chọn quan trọng nhất, không chỉ cho bản thân ông ta (Yeltsin không bị thanh toán cho đến khi chết), mà còn là sự lựa chọn quan trọng nhất cho tương lai của nước Nga!
Trải nghiệm này của Putin và Yeltsin là một kỳ tích anh hùng của đời thực, kịch tính và quyến rũ hơn câu chuyện trong tiểu thuyết.
Những lời đầu tiên của Yeltsin ngay sau khi trao quyền cho Putin là: “Hãy chăm sóc tốt nước Nga”. Và đây là điều mà Putin đã chiến đấu trong nhiều thập kỷ!
(Còn nữa)
Tào Trường Thanh
Theo Visiontimes.com
Đại Minh biên dịch/ ntdvn.net
Chưa có ý kiến... bạn sẽ là người đầu tiên đưa ra ý kiến!